Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:55:50
Lượt xem: 222

Tô Liên Kiều nhảy xuống xe đạp: "Anh rể, chị của em vẫn còn ở trên núi?”

Hàn Cảnh Viễn tò mò: "Em tới làm cái gì, nửa đêm tới nghĩa trang tế bái người thân qua đời, thói quen này chẳng lẽ còn truyền nhiễm nữa sao?”

Tô Liên Kiều đĩnh đạc nói: “Văn Diễn muộn như vậy mà vẫn chưa về, hàng xóm sợ anh ta xảy ra chuyện nên chạy đến đồn công an khu trực thuộc của bọn em báo nguy, em đang giúp đỡ tìm kiếm, em lên núi xem xem, anh có muốn cùng đi lên núi tìm chị em không ?”

Hàn Cảnh Viễn nhìn thời gian, bây giờ là 10 rưỡi, Tô Anh cũng nên xuống núi rồi, anh sợ bỏ lỡ cô ở trên đường.

“Em đi lên đi, nếu nửa đường gặp được chị của em, thì nói anh đang đợi cô ấy, còn nữa, em một mình tới nghĩa trang tìm người, cũng không sợ hãi?”

Tô Liên Kiều không sợ gì cả: "Cũng không phải lần đầu tiên, hai chị em chúng em, đàn ông bình thường cũng đánh không lại được bọn em đâu, anh cũng đừng lo nghĩ nữa .”

……

Tô Anh ngồi ở ghế sau xe, Hàn Cảnh Viễn đạp xe vừa nhanh vừa chắc chắn , còn có thể dành năng lượng để nói chuyện với cô.

“Lúc xuống núi gặp được em gái em không ?”

“Gặp rồi a, cô ấy nói đến tìm Văn Diễn, còn nói anh ở dưới chân núi chờ em chờ đến nỗi không kiên nhẫn nổi nữa rồi .”

“Không có không kiên nhẫn, chính là lo lắng.” Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Vậy em ở trên núi gặp Văn Diễn không ?”

“Gặp rồi, thật trùng hợp, cậu ta cũng tới thăm em trai cậu ta, bọn em còn nói chuyện với nhau một lúc, cậu ta đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối, nếu không phải Liên Kiều tìm tới, xem cậu ta trở về như thế nào, anh nói xem là Liên Kiều đạp xe chở cậu ta, hay là cậu ta đạp xe chở Liên Kiều?”

Hàn Cảnh Viễn: “Anh thấy thân thể nhỏ bé đó của cậu ta, đường xa như vậy một mình đạp xe đã là quá sức rồi, chở thêm một người ư, cậu ta chắc sẽ kiệt sức đó?”

Tô Anh hết sức đồng ý: "Đúng vậy, quá yếu rồi ,em thì chướng mắt dáng người cậu ta, có điều đó là loại hình mà Liên Kiều thích, em thấy dì hai họ của em cũng rất vừa ý.”

Trong lòng Hàn Cảnh Viễn thế mà lại có sự vui vẻ không rõ, Tô Anh không thích dáng người như cậu ta……..

……

Hai người về đến nhà, Tô Tân Ý vậy mà vẫn chờ cô ở trong nhà, mang theo không ít đồ ăn và quần áo, bảo Tô Anh mang về đảo Nam.

Mấy đứa trẻ đều ngủ hết rồi, Hàn Cảnh Viễn rót cho bọn họ hai cốc nước “Buổi tối uống trà không dễ ngủ, uống nước đi, Anh Anh, anh về phòng chờ em .”

Tô Anh gật gật đầu.

Đợi trong phòng khách không còn người nào khác, Tô Tân Ý lúc này mới nhỏ giọng hỏi cô: "Cô cùng Văn Diễn đã nói chuyện xong chưa?”

Tô Anh nói: “Nói xong rồi, không có việc gì lớn, đều là việc có thể giải quyết.”

Tô Tân Ý cúi đầu, vặn ngón tay nói: “Cố Thành Phong tới Bắc Kinh rồi, tôi vẫn là nhịn không được mà thẳng thắn với anh ấy, nhưng tôi chưa nói ra lai lịch của cô, trong lòng anh ấy đã rõ nhưng không nói ra cũng không hỏi.”

Tô Anh không nghĩ tới Tô Tân Ý bên này tiến triển nhanh như vậy, vội hỏi nói: “Vậy hai người tính như thế nào?”

“Anh ấy vui mừng, vùi đầu khóc một hồi lâu, sau đó nói với tôi ông trời đối đãi với hai chúng tôi thật tốt, anh ấy nên biết đủ, đem quyền quyết định giao cho tôi, nói lúc đầu khi làm tiệc rượu tôi vẫn còn nhỏ, hiện tại có thể đã có nhiều thời gian để suy nghĩ, anh ấy vẫn sẽ luôn ở chỗ cũ đợi tôi, chờ tôi suy nghĩ rõ ràng.”

Quả thực sau khi thẳng thắn với nhau, nội tâm Tô Tân Ý đã bình tĩnh hơn, Cố Thành Phong cũng nói, là Tô Anh đã cho anh ta manh mối, anh ta mới đoán ra được sự việc khác thường như vậy.

Đêm 30, anh ta đứng ngồi không yên, cuối cùng lựa chọn tới Bắc Kinh nói chuyện rõ ràng với Tô Tân Ý, không nghĩ tới Tô Tân Ý mới là Tô Anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-104.html.]

Tô Tân Ý nói: “Tôi cùng anh ấy đã thương lượng xong rồi, Trư Nam cùng Xán Xán còn nhỏ, lo lắng anh ấy bây giờ mà bàn việc ở cạnh nhau đối với bọn trẻ sẽ có ảnh hưởng tâm lý, bản thân tôi bên này cũng muốn một lần nữa vì sự nghiệp mà phấn đấu một phen, chờ thêm mấy năm sau khi tất cả đã đi vào quỹ đạo, mới lại bàn đến việc ở bên nhau.”

Tô Anh nói: “Việc cố sắp xếp rất ổn, buổi tối trở về như thế nào, tôi bảo Hàn Cảnh Viễn đưa cô về nhé.”

Tô Tân Ý thì thầm vào tai cô nói: “Cố Thành Phong đang chờ tôi ở giao lộ, nếu bị người khác gặp được, thì nói là sau khi ngẫu nhiên gặp được nhau thì đưa tôi về nhà, không sao đâu, cô đi nghỉ ngơi đi, cảm ơn cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho chúng tôi.”

Tô Anh rất vui mừng cho hai người họ.

……

Buổi chiều mồng sáu phải trở về, Kiều Lan Lan đã mua vé cùng chuyến tàu với Tô Anh, vẫn là cùng một khoang tàu, mùng sáu xuất phát, buổi tối mùng bảy mới về đến nhà.

Chị dâu Triệu Hương đã giúp hai người bọn họ dọn dẹp trước, chăn ngày hôm qua cũng đã được mang ra ngoài phơi, khô ráo mềm xốp, đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần.

Tô Anh mang theo một con vịt nướng, Kiều Lan Lan thì mang hai cân chân giò hun khói, hai người cùng nhau mang tới cho Triệu Hương.

Mấy đứa trẻ cùng Kiều Lan Lan phải qua mười lăm tháng giêng trường học mới nhập học, Tô Anh ghen tị c.h.ế.t đi được, cô mùng tám đã phải đi làm, Hàn Cảnh Viễn cũng giống cô, sáng sớm ngày mùng 8, hai người ra khỏi cửa từng người đi làm.

Ngũ Vân Thuyền giống như chưa gặp lại 800 năm: "chị Anh, chúng ta hôm nay đi đâu?”

Tô Anh đem đặc sản được mang đến từ Bắc Kinh đem chia cho các đồng nghiệp, cười nói: “Còn chưa đón tết xong đây, không cần công tác thì cứ ở lại đơn vị đi, sao thế, em vẫn hy vọng muốn đi công tác sao?”

Thuyền nhỏ cười hihi: " Đón tết năm nay quá rảnh rỗi đi, đi theo chị Anh đi ra ngoài, xem có thể lại gặp được một vụ án lớn……”

Thuyền nhỏ đáng thương bị các động nghiệp trong văn phòng hợp lực bất ngờ nện cho một trận.

“Kéo ngã đi, trên hòn đảo của chúng ta sẽ vĩnh viễn được thái bình.”

Nhưng mọi người cũng biết hy vọng là việc tốt, tình huống thực tế đồn công an không có khả năng rảnh rỗi.

Mùng 10, đồn công an tây thành nhận được báo nguy, nguyên nhân do tranh chấp thân thích, em vợ đ.â.m bị thương anh rể, một nhát d.a.o đó đ.â.m rất sâu, đ.â.m tổn thương nội tạng, người bị thương rất nguy hiểm.

Người bị thương là lão Đinh, đã được đưa đi bệnh viện.

Đồn công an hoả tốc xuất cảnh, Tô Anh lái xe cảnh sát chạy tới bệnh viện, lão Đinh đang ở phòng cấp cứu, Kiều Lan Lan đang ở bên ngoài phòng phẫu thuật, gắt gao cắn môi, không để nước mắt rơi xuống.

Thuyền nhỏ lặng lẽ nói với Tô Anh, em trai người vợ quá cố của lão Đinh, bị lừa cá cược mất cả gia tài, trên giấy nợ vẫn còn nợ vài trăm đồng, đến bước đường cùng, đến tìm anh rể giúp đỡ.

Tô Anh nói: “Đánh cược lớn như vậy, là trái pháp luật, cái nhà cái đánh bạc ngầm đó đều phải phá hủy đi, anh ta không biết sao, vì sao không báo cảnh sát?”

Thuyền nhỏ thở dài: "Những người đó đều không sợ chết, có người chuyên môn đi thu nợ, người bình thường nào lại dám đối nghịch với bọn chúng, mấy trăm đồng, một sinh mạng, mạng của lão Đinh, đã bị mấy trăm đồng này làm hại rồi.”

Cửa phòng phòng phẫu thuật đã mở, bác sĩ bước ra và nói ca phẫu thuật không mấy lạc quan, lão Đinh còn chưa vượt qua thời gian nguy hiểm, buổi tối hôm nay rất quan trọng, bảo người nhà chuẩn sẵn bị tâm lý.

Lão Đinh ở bên này ngoài trừ gia đình bên ngoại của người vợ quá cố, anh ta cũng không có họ hàng thân thích nào, chỉ có bạn chiến hữu bận trước bận sau nộp viện phí, đồng hành cùng.

Kiều Lan Lan đột nhiên sụp đổ, nhào vào trong lòng Tô Anh, nói năng lộn xộn nói tất cả đều là lỗi của cô ấy. Nếu cô sau khi trọng sinh không tìm lão Đinh, lão Đinh ít nhất sẽ không như bây giờ, cô tại sao lại phải tới tìm lão Đinh trước.

Tô Anh nghe xong nhíu mày, may mà Lan Lan nói nhanh, âm thanh lại thấp, chỉ có một mình cô nghe thấy.

Cô kêu Thuyền nhỏ lập tức trở về trụ sở, bảo đội trưởng Triệu sắp xếp bắt giữ em vợ trước của lão Đinh, cô dìu Kiều Lan Lan đến sảnh nghỉ chân không có người, hỏi: “Lan Lan, có chuyện gì vậy?”

……

Loading...