Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:55:46
Lượt xem: 249

Trong lòng Hàn Tú Quân buồn cười, chồng mình lần này xem như đánh cược bất cứ giá nào.

Đoạn Quân luôn nhìn ra ngoài cửa:"Sao còn chưa tới, bọn họ sẽ không về nhà trước dự kiến, không nói lời nào đi đến bến xe rồi đó chứ?”

Đây là việc mà Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn đều có thể làm ra được.

Lần trước là đại thọ 50 tuổi của mẹ Hàn Cảnh Viễn, Hàn Cảnh Viễn liền đưa vợ và con trở về đảo Nam trước một ngày, không có tham dự tiệc mừng thọ của mẹ, mẹ tức giận đến muốn chết, cũng không làm sao được.

Hàn Tú Quân nói: “Em không nghĩ như vậy, tính cách đó của cô nhỏ, là người nói được thì làm được, đã đồng ý là đến, thì nhất định sẽ đến, bây giờ mới hơn 10 giờ, anh chờ thêm nửa tiếng nữa, đừng nóng vội.”

……

Nửa giờ sau, Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn tới và dẫn theo cả bốn đứa trẻ cùng đến.

“Cậu, Mợ.” Cố Xán Xán cùng Hàn Hâm Tinh, nhận lấy lì xì gặp mặt, cái miệng nói nghe ngọt ngào.

Cố Tri Nam dựa theo vai vế, cũng gọi anh trai, chị dâu.

Hàn Kinh Thần cùng nhà họ Đoạn vốn quen biết từ nhỏ, hơn nữa Đoạn Sơ Hạ vẫn là thím hai trước kia của cậu, hiện tại dựa theo vai vế của Xán Xán, gọi cậu và mợ.

Một phòng ngủ một phòng khách mà Đoạn Quân đang sống, là nhà mà đơn vị của vợ anh phân cho, hai phòng ngủ và một phòng khách mà bản thân anh ta vốn dĩ nên được phân trước kia đã nhường lại cho Thịnh Kiến Nghiệp.

Mặc dù chỉ có một phòng ngủ, nhưng phòng khách khá là lớn, tám người dồn lại, cũng có thể ngồi vây quanh một cái bàn.

Đoạn Quân vô cùng vui vẻ, lôi kéo Hàn Cảnh Viễn uống rượu uống nhiều đến mức say, cơm trưa còn chưa kết thúc, Đoạn Quân đã bị Hàn Cảnh Viễn cõng đến phòng ngủ.

Hàn Tú Quân vừa buồn cười vừa tức, nấu canh giải rượu cho chồng:"Anh cô tửu lượng không tốt, mùng hai đi đến nhà chị, cậu lớn cậu nhỏ mời rượu như vậy, anh ấy một ngụm cũng không uống, hôm nay thật sự là do quá vui vẻ đó.”

Tô Anh giúp Hàn Tú Quân cùng thu dọn phòng bếp:"Em nghe nói trước tết bà Văn cãi nhau với chị?”

Tết ấy mà, giữa thân thích với nhau không thể không có chuyện phiếm, huống hồ đồng chí Tô Liên Kiều, đều hỏi thăm rõ ràng cho Đoạn Quân vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, còn đặc biệt chạy tới đây nói với cô, Tô Anh muốn không biết cũng khó.

Tay Hàn Tú Quân ngừng một lát, trong lòng rất đau buồn, mẹ chồng lại mượn đề tài, lấy việc cô chưa thể có con ra để nói.

“Mẹ mấy năm nay, tâm tình vẫn luôn không tốt, chị đã sắp 30 rồi, cũng chưa sinh cho anh của em đứa bé nào, bà có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy mới tức giận, đã tính là chị gặp may mắn rồi.”

Tô Anh không cho là đúng:"Sinh con là chuyện của bản thân chị, không cần nghe người khác lải nhải, bản thân chị có muốn sinh không?”

Hàn Tú Quân sờ sờ cái bụng nhỏ bằng phẳng của chính mình, tinh thần ảm đạm:"Cho dù là bé trai hay bé gái, chị vẫn muốn sinh một đứa bé, đáng tiếc đi khám trung y tây y nhiều như vậy, mấy năm nay bụng cũng chưa có động tĩnh.”

Tô Anh hỏi: “Vậy anh của em có ý kiến gì không?”

Nói đến Đoạn Quân, Hàn Tú Quân trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

“Anh trai em thật sự là một người tốt, nhiều năm như vậy chưa từng than phiền lấy một câu, còn nói không thể sinh con nói không chừng là do vấn đề của người nam, nhưng đã đi kiểm tra rồi, thân thể anh ấy không có vấn đề gì, anh ấy còn khuyên chị, nói nếu chị không yên tâm, anh ấy liền đi thắt lại, như vậy hai người đều không thể sinh, ai cũng không được ghét bỏ ai.”

Nhưng Hàn Tú Quân kiên quyết không đồng ý, không cho phép chồng chặt đứt đi một chút niệm tưởng đó của cô, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có thì sao.

Tô Anh nói: “Chị dâu, em từ nhỏ đã đi theo ông ngoại em và bố em học y, em giúp chị bắt mạch xem thế nào, bố em để lại mấy phương thuốc, nếu chị không sợ, có thể thử xem.”

Hàn Tú Quân còn sợ cái gì nữa đây, cùng lắm vẫn là như cũ không thể sinh, cô nhỏ chủ động giúp cô xem, cô còn vui mừng còn không kịp nữa là.

Tô Anh cùng Hàn Tú Quân đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, xem mạch chỉ là mượn danh nghĩa, cô dùng dị năng dò xét một chút, thể chất của Hàn Tú Quân là khó có thể thụ thai, cũng không phải thật sự không thể mang thai.

Dùng dị năng giúp cô ấy khai thông một chút, Tô Anh đã viết phương thuốc giao cho Hàn Tú Quân, bảo cô ấy trước tiên hãy uống nửa tháng, sau khi ngừng thuốc, đợi qua vài tháng nữa, mới có thể lên kế hoạch việc muốn sinh con.

“Tâm thái chị dâu phải bình thản, có đôi khi càng gấp càng không được, ngoài ra, anh của em công việc bận bịu, chị dâu muốn có em bé, chị phải tính toán ngày, mấy ngày đó mà thích hợp dễ đậu thai, ra sức đem anh của em lưu tại trong nhà.”

Trên mặt của Hàn Tú Quân đã đỏ bừng, mọi người đều nói cô em chồng da mặt dày, cô đã được lĩnh giáo rồi, nhưng cô nhỏ là đang thay cô phân tích tính toán, Hàn Tú Quân trong lòng đặc biệt cảm kích.

Cô có thể thay chị dâu suy nghĩ, cho nên trong lòng quả thật là không có ghi hận anh trai đi?

Hàn Tú Quân dự định chờ chồng tỉnh rượu rồi sẽ nói với anh, cũng muốn để cho chồng vui vẻ một chút.

……

Đoạn Quân say ngã trên giường, Hàn Tú Quân tiễn một nhà của cô nhỏ ra cửa, thiếu chút nữa bị một bà lão đột nhiên xông tới tông ngã, may mắn Tô Anh đã kịp kéo lại.

Bà lão thắng xe lại không được, bỗng ngã vào trong đám cỏ dại, bò dậy chửi ầm lên, nói Hàn Tú Quân cố ý muốn hại bà.

Còn nguyền rủa Đoạn Quân không được c.h.ế.t tử tế, đáng đời hai người bọn họ không sinh được con.

Bao nhiêu hận, bao nhiêu thù mới phải nguyền rủa hai vợ chồng Đoạn Quân như vậy.

Tô Anh nhíu mày hỏi chị dâu chuyện gì đang xảy ra:"Sẽ không phải là anh trai em đã từng bắt người nhà nào đó của bà ấy chứ?”

Hàn Tú Quân nghĩ đến việc cô nhỏ đã bị mất trí nhớ, không hề nhớ những việc linh tinh lộn xộn này, không muốn ấm ức cho cô, bảo bọn họ đi trước:"Đừng quan tâm đến bà già điên này.”

Mãi cho đến trên đường trở về, Cố Tri Nam mới giải thích:"Chị, con dâu của bà lão đó, nói là đã uống thuốc do bố kê mà chết, bố bị trung y quán khai trừ, không bao lâu thì sầu não mà chết, chị một chút ấn tượng đều không có sao?”

Cố Tri Nam là tuyệt đối không tin thuốc của bố sẽ làm c.h.ế.t người.

“Sau khi con dâu của bà lão chết, người nhà mỗi ngày đều ở của trung y quán làm loạn, trung y quán cũng không có biện pháp, đã kêu bố chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”

Hàn Cảnh Viễn thấy Cố Tri Nam nói, cũng thẳng thắn nói toàn bộ cho Tô Anh.

“Sau khi Đoạn Quân biết em là em gái cậu ấy, nghe ngóng được một chút tình hình bên nhà em, cũng không tin thuốc của bố nuôi em uống vào có thể c.h.ế.t được người, hoài nghi nhà bọn họ mượn cơ hội dọa dẫm đòi tiền, trong thời gian ngắn lại tìm không thấy chứng cứ, liền trơ mắt nhìn người c.h.ế.t đi, một nhà bà lão kia.”

“Một nhà bọn họ quả nhiên là cũng một loại người, đều không phải là cái thứ tốt đẹp gì, con rể bà lão thì tham ô công quỹ, sau khi bị Đoạn Quân điều tra ra, trực tiếp bị đơn vị khai trừ còn bị kết án, cho nên bà lão đã rất hận anh trai em.”

Tô Anh trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, cô thích độc lai độc vãng, người mà đối tốt với cô càng nhiều, thứ mà cô lo lắng do dự càng nhiều.

cô lại nghĩ đến chuyện rắc rối dạo gần đây, còn có hai bức ảnh đó, rõ ràng chính là muốn đem cô dụ ra ngoài, nếu không giải quyết, những người bên cạnh đều sẽ là mối nguy hiểm.

Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Anh nói: “Ngày mai em muốn đi thăm bố nuôi em, mọi người đừng có đi theo, em chỉ muốn đi một mình.”

Hàn Cảnh Viễn không yên tâm để Tô Anh một mình đến nghĩa trang, muốn đi cùng cô:"Em đi một mình thật sự không yên tâm, anh ở dưới chân núi chờ em nhé.”

“Cũng được.”

……

Sau khi về đến nhà, Tô Anh gọi một cuộc điện thoại cho Tô Tân Ý, nói ngày mai cô đến nghĩa trang thăm viếng bố nuôi.

“Hàn Cảnh Viễn đi cùng tôi, có điều anh ấy ở dưới chân núi, chị Tân Ý, cô tìm cơ hội giúp tôi hỏi riêng Văn Diễn, cậu ta ngày mai có đi thăm em trai không.”

Tô Tân Ý lập tức hiểu ra, Tô Anh tìm Văn Diễn có việc, muốn gặp riêng anh ta.

Cô ngầm hiểu:"Được, tôi đây liền đi hỏi, yên tâm, sẽ không để người khác biết, tôi sẽ nói là đi thăm bạn học.”

Chỉ số thông minh và thể chất ngày trước của Tô Tân Ý vẫn luôn giống như đứa trẻ vài tuổi, nhưng người nhà Tô gia thật lòng yêu thương cô, mẹ Tô đi học cùng với con gái từ tiểu học đến cấp ba, để cô cảm nhận được thế giới như thế nào qua mỗi một giai đoạn.

Lên cấp hai đều đã là những đứa trẻ đã lớn, các bạn học trong lớp đều rất tốt, vẫn luôn rất chăm sóc Tô Tân Ý, lên cấp ba, mẹ Tô thậm chí không cần đi cùng cô nữa, buổi sáng có bạn học tới cửa nhà đón cô cùng đi học tan học.

Hôm nay đi đến nhà bạn học, chính là bạn chơi rất thân với cô ấy, trong trí nhớ của Tô Tân Ý, còn có rất nhiều tình bạn tươi đẹp do nguyên chủ lưu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-102.html.]

Sau khi chỉ số thông minh khôi phục bình thường, mẹ của bạn học này, thậm chí còn từng nghĩ tới con trai mình nếu có thể tìm cô làm đối tượng cũng khá tốt, từng lén lút tác hợp, nhưng cả hai người đều không có ý tứ kia, vẫn như cũ là bạn học tương đối thân thiết.

Tô Tân Ý mang theo quà tới cửa, cả nhà bạn học một hai muốn cô ở lại ăn cơm, còn gọi cả Văn Diễn, Tô Tân Ý không từ chối, trước khi ăn cơm cô đã tìm một cơ hội, chuyển lời cho Văn Diễn

“Tô Anh nói ngày mai đi nghĩa trang bên đó thăm bố nuôi của cô ấy, bảo tôi hỏi cậu ngày mai có đi không, chỉ có một mình cô ấy thôi.”

Tay Văn Diễn run lên, cố gắng trấn tĩnh lại gật gật đầu.

Tâm trạng Tô Tân Ý rất tốt, cô rốt cuộc cũng có thể giúp Tô Anh rồi.

Lênh đênh rảo bước, khi sắp đến cửa nhà, bất thình lình ở chỗ rẽ đụng phải người đàn ông tinh thần tiều tụy, râu ria xồm xoàm, trong mắt toàn là tia m.á.u đỏ, thật sợ người đàn ông này giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Tô Tân Ý chấn động:"Cố Thành Phong, anh làm sao vậy?”

……

Bởi vì mùng sáu phải đi, mùng năm ngày này đã đi đến vài nhà họ hàng, đẩy cũng không đẩy đi được, cơm chiều là ăn ở nhà cậu họ tư, 7 giờ Tô Anh phải đi:"Cháu phải đi thăm bố mẹ cháu.”

Cậu họ thứ tư: “…… Khuê nữ, bây giờ là buổi tối, trong nghĩa trang lạnh lẽo, cháu không sợ hãi?”

Tô Anh: “Cháu đi thăm bố mẹ cháu có cái gì đáng sợ đâu.”

Xét thấy Tô Anh cũng không phải lần đầu tiên ở nghĩa trang vào buổi tối, người trong nhà khuyên vài câu thì không để trong lòng.

Đặc biệt là Tô Liên Kiều, khi vẫn đang còn là nửa đêm đã từng đi nghĩa trang tìm chị họ một lần.

Đây cũng không phải là việc gì lớn.

Nhưng Hàn Cảnh Viễn cảm thấy vợ mình sẽ sợ hãi:"Chúng ta buổi chiều ngày mai mới về, có thể đi thăm bố mẹ vào buổi sáng ngày mai, trong thời gian vẫn kịp.”

Tô Anh: “Hàn Cảnh Viễn, đừng nói với em anh sợ ma nhé.”

Hàn Cảnh Viễn:…… “Được, anh đi cùng em .”

Tô Liên Kiều xung phong nhận việc, đem bốn đứa trẻ đưa về nhà, Hàn Cảnh Viễn sợ trở về không có xe, liền mượn xe đưa vợ đi đến nghĩa trang, tế bái bố mẹ nuôi vào ban đêm.

Anh ở chân núi, nhìn Tô Anh vẫn như cũ kiên trì một mình lên núi, đành phải dặn dò:"Chờ em hai tiếng, nếu vẫn chưa thấy em xuống, anh sẽ lên đó tìm em .”

Tô Anh nói: “Lên núi mất nửa giờ, xuống núi mất nửa giờ, một tiếng anh cảm thấy có đủ không ?”

Hàn Cảnh Viễn: “Em có bao nhiêu lời muốn nói, một tiếng còn chưa đủ cho em nói với bố mẹ sao ?”

Tô Anh: “Sang năm chưa chắc đã quay lại mà, em nói nhiều chút có làm sao đâu, ba tiếng nhé, hiện tại là 8 giờ, trước 11 giờ em nhất định sẽ xuống dưới.”

Hàn Cảnh Viễn rất bất đắc dĩ, lên núi vào ban đêm cùng bố mẹ tán gẫu, loại chuyện này chỉ có vợ anh mới làm ra được.

“Được thôi, cảnh giác chút, chú ý an toàn.”

Tô Anh buồn cười:"Người c.h.ế.t là an toàn nhất, thật muốn có sự kiện thần kỳ, lợi hại như em cũng không xử lý được.”

Hàn Cảnh Viễn: “Càng nói càng không hợp thói thường, bây giờ là 8 giờ 5 phút, em lại lãng phí thời gian năm phút cùng cha mẹ em gặp nhau rồi.”

Tô Anh không cùng anh lảm nhảm nữa, mau chóng lên núi, bước chân của cô rất nhanh, hy vọng có thể đem năm phút đã lãng phí này tìm trở lại.

……

Văn Diễn ở trong gió lạnh run bần bật đợi một buổi chiều, nhìn thấy Tô Anh đi ngang qua dưới ánh trăng mà đến, giận mà không dám nói gì.

“Chị Anh, lão nhân gia chị có thể có một chút quan niệm về thời gian không, chị nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi, cơm trưa cơm tối tôi cũng chưa ăn, thân thể nhỏ này của tôi bây giờ, ngày mai nhất định sẽ nhiễm lạnh mà sinh bệnh.”

“Xin lỗi, người nơi này đều quá nhiệt tình, với tính cách này của tôi lại không tránh thoát được nanh vuốt của cậu mợ Tư, đi cũng không xong, vậy sao nhỉ , tôi cho cậu chút dị năng, bảo đảm ngày mai cậu sẽ không sinh bệnh.''

Tô Anh nắm lấy tay Văn Diễn, lạnh lẽo thấu xương, đây chính là tháng chạp mùa đông khắc nghiệt, hơn nữa Văn Diễn lại không có dị năng, quả thực là không kháng được lạnh giá .

Trong lòng cô rất áy náy, rót không ít dị năng cho anh ta ,thân thể của Văn Diễn dần dần tăng nhiệt, tinh thần khôi phục đôi chút, cảm giác đói bụng cũng ít đi chút ít..

Tô Anh nói: “Hàn Cảnh Viễn đang ở dưới chân núi chờ tôi, 10 rưỡi tôi phải xuống núi, 11 giờ anh ấy bắt buộc phải nhìn thấy người tôi, bằng không sẽ lên đây tìm, chúng ta vẫn là nắm chắc thời gian trao đổi tin tức đi.”

Văn Diễn gật đầu, anh ta tới gặp Tô Anh, chính là muốn trao đổi tin tức với đồng loại.

Anh ta nói: “Sau khi tới bên này, tôi đã tra xét một chút về sách lịch sử của nơi này, 80 năm trước, niên đại của thế giới này là trong thời kì Quang Tự, mà dị giới thế giới kia của chúng ta buông xuống, cũng là vào năm đó, hai thế giới đã xuất hiện một cánh cửa, thật ra là một lối đi liên kết với không gian thời gian, có thể để cho số ít người có dị năng lui tới.”

“Nhưng người bên kia như chúng ta cũng không thể định cư lâu ở thế giới này, nếu không kịp thời trở về, thì sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, cho nên dù có khao khát thế giới này như thế nào, cũng là vô ích, không thể ở lại, muốn sống chỉ có thể trở về.”

“Nhưng chúng ta có thể thông qua cái lối đi không gian này vận chuyển vật tư, dị giới thiếu nhất chính là thức ăn và nước uống, mà bên này, cái này cũng không hề khan hiếm, lại còn rẻ, một chút dược liệu bất kỳ đối với bọn họ đều là linh đan diệu dược, tùy tiện thi triển một chút dị năng, bọn họ sẽ xem như thần tích, chúng ta còn chuyên môn gầy dựng gia tộc, thay chúng ta buôn bán lương thực cùng kinh doanh vật tư.”

“Cửa mua bán này, hễ làm chính là hơn 70 năm, gia tộc của ông chủ tôi, đã nắm vững lối đi không gian, thời gian hơn 70 năm, có được lô cốt căn cứ lớn nhất dị giới, mãi đến mấy năm trước, cửa của lối đi đó đột nhiên mất đi hiệu lực.”

“Vốn dĩ việc này cũng là hết cách, không có thì không có, nhưng đột nhiên có một ngày, chúng tôi ở trong chợ đen một lần nữa phát hiện trái cây và lương thực chỉ thuộc về thế giới này mới có thể sản xuất ra. “

“Vậy điều đó chứng minh cửa vẫn tồn tại, chỉ là thay đổi địa điểm, đang được một nhóm người may mắn khác sử dụng.”

“Ai đang nắm giữ cửa, người đó liền có khả năng phát triển ra cái căn cứ mạnh nhất tiếp theo, gia tộc của ông chủ đã chọn mấy người được đề cử, định ra quy tắc, ai có thể đem cửa cướp đoạt lại, người đó chính là người thừa kế đời kế tiếp.”

“Ông chủ của tôi, rốt cuộc đã tìm được tiểu đội đã nắm giữ lối đi không gian kia, điều tra được bọn họ chỉ dùng lối đi tới thế giới này thỉnh thoảng tìm đồ ăn ngon, một lần vật tư được mang về, nhiều nhất không vượt quá khẩu phần ăn trong một tuần của bảy người, còn thường xuyên tiếp tế cho những người yếu ớt sắp c.h.ế.t đói, ông chủ tôi tức điên lên .”

Điều mà Văn Diễn không nói là, anh ra cũng đã từng được tiếp tế qua, đó là một món cơm nắm ngũ cốc ngon nhất mà anh ta từng ăn.

Anh ta lấy ra một bức ảnh chụp chung, trên ảnh là tiểu đội bảy người, năm nam hai nữ.

Bức ảnh này, cùng với tấm ảnh được rửa ra từ trong cuộn phim trong máy ảnh ở dưới tầng hầm Thôi Hưng Đông là cùng một tấm.

Văn Diễn đem bức ảnh đưa cho Tô Anh:"Chính là cái tiểu đội này, bảy người, sau đó bị ông chủ tôi bắt lại, nhốt ba năm, tra tấn ba năm, ngoài người con gái trẻ nhất ra, mấy người còn lại, đều là sau khi chịu đựng sự tra tấn mà chết, lại không có một người nói ra vị trí của cánh cửa.”

Âm thanh Văn Diễn phát run:"Ông chủ tôi đã hứa, chỉ cần nói ra vị trí của cánh cửa, bọn họ ở căn cứ muốn cái gì có cái đó, nhưng bọn họ thà rằng chết, cũng không nói nửa lời, tôi thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ cái cửa kia, so với sinh mệnh của bọn họ còn quan trọng hơn sao?”

Khớp hàm Tô Anh cũng đang run lên, âm thanh của cô rất nhẹ, rất nhẹ.

“Bởi vì cái cửa kia chính là tôi, có thể đi tới đi lui giữa hai không gian, là dị năng của tôi, sáu người đã chết, bọn họ là người nhà của tôi, cái mà bọn họ bảo vệ không phải là bí mật của cánh cửa, mà là bí mật của tôi.”

Văn Diễn hoảng sợ ngẩng đầu, rất nhiều sự việc trong nháy mắt nghĩ lại liền hiểu ra.

Tiểu đội bảy người, cuối cùng bị treo ở trên tường thành của căn cứ và bị quái vật đột biến g.ặm cắn, chỉ có sáu người, một vài người biết rõ sự tình đã từng suy đoán qua, cô gái trẻ nhất kia, sẽ không là bởi vì yêu ông chủ, cho nên mới bán đứng toàn thành viên trong tiểu đội đó chứ.

Nhưng chân tướng lại không phải như vậy.

Có thể đi tới đi lui trong không gian chính là năng lực của Tô Anh, các bạn của cô vì bảo vệ cô, đến c.h.ế.t cũng không có một người mở miệng, từng người đều là xương cốt cứng rắn.

Văn Diễn gian nan hỏi: “Sau đó trận thủy triều thú kia ở căn cứ, là do chị dẫn tới?”

Tô Anh gật đầu, âm thanh lay động không giống với bản thân cô:"Đúng vậy, tôi phải báo thù, nếu không cậu cho rằng tôi ở lại trong căn cứ không đi, chịu đựng sự ghê tởm cùng với ông chủ của cậu vật lộn là vì cái gì?”

Văn Diễn:…… Trên tấm ảnh chụp chung bảy người Tô Anh thực sự là cô gái có nụ cười rạng rỡ ở chính giữa trong bức ảnh kia.

Anh ta chắp tay thán phục:"Chị tàn nhẫn, tôi đấu không lại chị.”

Loading...