Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:55:43
Lượt xem: 227
Kiều Lan Lan ở đầu bên kia cười khúc khích, nói rằng bố mẹ, anh rể và chị dâu của cô ấy đều như vậy, họ không quan tâm đến tuổi tác, họ chỉ quan tâm đến con rể của họ có năng lực hay không, cho dù có cô ấy không ở nhà, địa vị của anh cũng cao hơn trước rất nhiều.
Kiều Lan Lan đã sống một cuộc sống mới, và gia đình mẹ ruột của cô ấy không còn đấu tranh với việc cô ấy có bị bất công hay không, điều quan trọng nhất là được sống một cuộc sống thoải mái.
“Cứ để bọn họ trả tiền cho tôi, dù sao bọn họ cũng không thu được lợi ích gì từ tôi, ngày nào tôi cũng có thể được ăn, nhưng lão Đinh, thật là quá ngu ngốc, tôi đi sớm một chút, kẻo tên ngốc kia bị gia đình tôi chiếm tiện nghi."
Cô vừa đặt điện thoại xuống, Tô Tân Ý cũng gọi điện đến, hỏi khi nào Tô Anh sẽ đến nhà cô ấy.
"Từ Nham nói rằng năm nay anh ấy sẽ không về vào dịp Tết, và cha mẹ tôi đang mong chờ cô đến thăm nè."
Tô Anh nói rằng vào mùng hai, cô sẽ đến nhà của một số anh em họ và chú, và đến mùng ba, cô sẽ đến nhà của Tô Tân Ý.
Sau đó, Đoạn Quân cũng gọi điện thoại, Hàn Kinh Thần nghe điện thoại muốn đưa cho Tô Anh, nhưng Tô Anh vội vàng lắc đầu từ chối: "Chỉ cần nói là dì đang ngủ."
Hàn Kinh Thần nhìn cảnh này không nói nên lời, ba mươi tuổi rồi, ai mà đi ngủ trước bảy giờ chứ.
Hàn Cảnh Viễn đi tới nhận điện thoại từ Hàn Kinh Thần, nói với Đoạn Quân vài câu rồi cúp máy.
Tô Anh hoàn toàn không hỏi xem Đoạn Quân nói cái gì, cầm lấy pháo hoa cùng mấy đứa nhỏ đi ra ngoài đốt pháo, lôi kéo mấy đứa nhỏ nhà bên tham gia, bọn chúng rất đông, Tô Anh phân phát cho những đứa trẻ đến tham gia.
Trong tuyết dày, chỉ có mỗi Tô Anh là người lớn, dẫn đầu một đám trẻ em, đốt pháo hoa trong tiếng cười.
Hàn Hoài Sơn cùng Hàn Cảnh Viễn đứng ở dưới mái hiên, đã nhiều năm nhà ông lão không đón năm mới náo nhiệt như vậy, già trẻ lớn bé đều không nói chuyện, sợ kinh động màn pháo hoa đầy màu sắc.
...
Vẫn còn nhiều món ăn chưa đụng tới vào ngày 30 tết, mùng một không đi thăm người thân Hàn Kinh Thần nấu ăn cho cả ngày.
Những người họ hàng đến nhà Tô Anh, bởi vì có quá nhiều họ hàng nên vào mùng hai đã quyết định đoàn tụ tại nhà của Tô Liền Kiều.
May mắn thay, nhà của Tô Liền Kiều có một cái sân, nếu không nhiều người thân như vậy sẽ không biết đứng đâu.
Bảy cô tám dì, bao gồm cả anh em họ, Tô Anh đều nói cô mất trí nhớ và không thể nhớ được mọi người, nhưng những người thân trong nhà Tô Anh đều chân thành và thẳng thắn, bao quanh Tô Anh ở giữa và giúp cô nhớ lại những gì đã xảy ra, từng chi tiết từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Ở thế hệ của Tô Anh, hiện tại cô là người duy nhất đã kết hôn và lập gia đình, những người khác vẫn còn độc thân, vì vậy, với sự xuất hiện của Tô Anh, những người thân của cô đã dồn hết tâm huyết vào các con của cô.
"Nhìn xem, em họ của con kém cháu hai tuổi, đã có bốn đứa con, còn con thì sao, đi tìm mẹ một người con dâu đi."
Đặc biệt là anh họ thứ hai của Tô Anh, chú hai và cha nuôi của Tô Anh vẫn là anh em họ, và họ rất thân thiết, nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn tuấn tú lịch sự, trong mắt họ đều là những giọt nước mắt ghen tị.
"Tô Liền Kiều, hãy noi gương chị họ của con. Cho dù con tìm một cuộc hôn nhân thứ hai, chỉ cần người đó có tư cách đàng hoàng, mẹ sẽ chấp nhận.” “Mẹ, nhưng con vẫn đang tìm mà..."
Cuộc la mắng kéo dài cho đến bữa trưa, và Tô Anh ăn hạt dưa và đậu phộng trong sân đã hơi lưng bụng.
Hàn Cảnh Viễn cảm thấy họ hàng trong gia đình Tô Anh khá tốt, nhìn thì ồn ào nhưng thực chất lại rất đoàn kết.
Sau khi Hàn Cảnh Viễn bị người chú tư và anh họ thứ hai hỏi về hoàn cảnh gia đình, cuối cùng anh lui vào góc và bóc hạt dưa trên băng ghế nhỏ cùng với Tô Anh, và tất cả nhân hạt dưa đều được đưa vào lòng bàn tay của Tô Anh.
“Người thân của em rất tốt.” Hàn Cảnh Viễn trong lời nói có chút hâm mộ.
Tô Anh nói: "Phải, nhưng ồn ào quá. Ăn cơm xong em sẽ lập tức rời đi, nói là đi thăm người quen, không lại phải ở lại ăn tối mất."
"Được, chiều nay em có hẹn sao?"
Tô Anh lắc đầu: "Ngày mai em đi gặp Tô Tân Ý, buổi chiều chúng ta trở về ngủ."
Hàn Cảnh Viễn mặt đỏ lên.
Cầm một chồng bao lì xì, Hàn Kinh Thần chưa từng thấy điều này chạy tới, khuôn mặt hưng phấn còn đỏ hơn cả chú hai cậu: “Dì hai, mấy năm nay người thân của dì không phát bao lì xì, bây giờ con lấy được mười cái luôn."
Cố Tri Nam chạy tới và nói: "Chị ơi, bao lì xì năm nay dù thế nào cũng không được đẩy đi được, em phải làm sao đây?"
Tô Anh thầm nghĩ, tại sao phải đẩy, muốn thì cứ lấy nó thôi.
"Vậy cũng đừng đẩy, cứ lấy đi, dù sao chúng ta về sau cũng phải trả món nợ ân tình này."
Tô Liền Kiều thực sự bị đau đầu bởi sự cằn nhằn của mẹ cô: "Còn gì nữa, chờ khi Tri Nam kết hôn, nếu không con nhất định sẽ không kết hôn."
Vừa nói, cô ấy vừa dùng tiền lương cộng với tiền thưởng Tết Nguyên Đán để làm bốn phong bao lì xì đỏ cho bốn đứa cháu của mình.
Dì hai Tô Anh cầm chổi đuổi Tô Liền Kiều: "Hôm nay là Tết Nguyên đán, con nói thật chứ... Con có để ý đến cảm nhận của mẹ không hả?"
Tiếng ồn ào khiến Tô Anh cảm thấy một bầu không khí rất chân thực ở thế giới này.
...
"Xin lỗi, đây có phải là nhà của Liền Kiều không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-100.html.]
Mùng hai cũng có người tới thăm, tuy nhiên nhà họ Tô không quen biết thanh niên tuấn tú ngoài cửa, nhưng điều này cũng không cản trở sự nhiệt tình của dì Bưu.
"Chàng trai trẻ, cháu và Liền Kiều nhà chúng ta có quan hệ gì sao? Dì chưa từng gặp qua cháu cùng con bé có quan hệ gì vậy? Cháu gặp nó khi nào? Ở đâu? Tại sao cháu lại xuất hiện ở đây..."
Công việc của Ôn Nhan đã được chuyển đến Bắc Kinh, ngoại trừ những đồng nghiệp mới gặp vài tháng, không có người thân và bạn bè nào ở Bắc Kinh đón giao thừa, vì vậy anh ấy đã mang một món quà đến nhà Tô Liền Kiều để thăm.
Anh ấy muốn đặt món quà xuống và rời đi, nhưng sự nhiệt tình của những người lớn tuổi trong gia đình Tô đã khiến anh ấy choáng ngợp và nhất quyết yêu cầu anh ở lại ăn trưa.
"Dì, không thích hợp lắm, cháu phải rồi."
"Cháu không phải bạn của Liên Kiều sao? Cháu chắc cũng biết Tô Anh, có cái gì không thích hợp? Tô Liên Kiều, con đi lấy thêm một đôi đũa nữa đi."
Tô Liền Kiều chửi thầm, kéo Tô Anh ra, thấp giọng lẩm bẩm: "Chị, Ôn Nhan đến nhà em vào mùng hai là có ý gì chứ? "
Tô Anh: "Đến nhà bạn bè là chuyện bình thường mà, em không cảm thấy anh ấy đến đây vì có tình cảm với em sao?"
Tô Liền Kiều cười thầm: "Em có điên mới nghĩ như vậy. Em chỉ sợ anh ta còn nhỏ như vậy đã học không tốt, em muốn tìm một người con rể có điều kiện tốt rồi dắt về nhà em ăn cơm cơ.”
Tô Anh: "Trí tưởng tượng của em thực sự phong phú ... Nhưng chị nghĩ mẹ em khá vui đấy chứ."
Khi ăn cơm, Ôn Nhan rất thận trọng, hỏi gì cũng trả lời.
Dì hai Tô Anh ngày càng yêu thích anh, khi nghe tin cha mẹ nuôi của anh qua đời, bà thở dài nói: "Khổ thân, vậy là vợ của cháu chuyển đến Bắc Kinh làm việc với cháu sao?"
Ôn Nhan đỏ mặt: "Dì, con chưa có vợ đâu."
"Ồ, ta xem cháu cũng đang còn trẻ, yên tâm đi, lát nữa dì sẽ giới thiệu cho cháu, tiện thể cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai tuổi ạ."
Bà Nhị Bưu làm vài phép tỉnh rồi lẩm bẩm: " nữ hơn ba ôm gạch vàng ". * nghĩa là lấy vợ hơn ba tuổi tương lai chắc chắn giàu có.*
“Dì nói cái gì?” Ôn Nhan nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì."
Bà Nhị Bưu dưới gầm bàn đá Tô Liền Kiều một cái, ra hiệu cho cô ấy ngừng ăn chân gà và nói chuyện nhiều hơn với Ôn Nhan.
...
Ăn cơm trưa xong, Ôn Nhan đứng dậy tạm biệt, nói buổi chiều sẽ đến nhà một đồng nghiệp.
Thái độ rất tốt, tướng mạo tốt, công việc tốt, không cha không mẹ, quả thực là ứng cử viên tốt nhất làm con rể.
Bà Nhị Bưu muốn ở lại lâu hơn, nhưng bà không thể, vì vậy bà đã nhờ Tô Liền Kiều tiễn bà: "Nếu hai đứa là bạn tốt, sau này hãy thường xuyên đến đây."
Tô Anh nhân cơ hội kéo Hàn Cảnh Viễn muốn rời đi: "Em họ, chiều nay chị còn có mấy người quen muốn đến thăm, vậy chị về trước nha."
Cô đi theo hướng ngược lại của Ôn Nhan, Ôn Nhan dường như muốn chào hỏi với Tô Anh, nhưng đáng tiếc Tô Anh không cho anh ấy cơ hội, và bắt bốn đứa trẻ đi xe buýt.
Sau khi về nhà vào buổi chiều, Tô Anh ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì gọi điện thoại cho Tô Tân Ý và nói rằng cô sẽ đến chơi với cô ấy vào buổi chiều.
Hàn Cảnh Viễn nói: "Không phải em muốn đi ngày mai sao? Mới ngủ một canh giờ, còn sớm mà không ngủ nữa sao?"
Tô Anh giả vờ buồn chán: "Ngủ không được, đến nói chuyện với cô ấy chút."
"Vậy em có muốn anh đi cùng em không?"
Tô Anh lắc đầu: "Khó khăn lắm mới về một chuyến, anh nên ở bên ông nội nhiều hơn một chút, đến giờ cơm tối em sẽ về."
"Được, trở về sớm một chút, chúng ta chờ em ăn cơm."
...
Khi đến nhà họ Tô, cha mẹ Tô cũng đã ra ngoài thăm họ hàng trong khu phố.
Tô Tân Ý nhận được điện thoại và cố ý đợi Tô Anh ở nhà, vừa gặp mặt liền nói cho Tô Anh tin tức mà cô ấy vừa biết.
"Ôn Nhan học bác sĩ thú y, anh ấy được chuyển đến trạm chăn nuôi và trở thành đồng nghiệp của bạn học cấp ba cũ của tôi. Việc cô nhờ tôi bao che cho cô có liên quan gì đến Ôn Nhan đó?"
Tô Anh cắn môi do dự một lúc, Tô Liền Kiều là người duy nhất biết cô đến từ thế giới khác, vì vậy cô chỉ có thể nhờ cô ấy giúp đỡ.
Cô nói: "Tôi nghi ngờ rằng có người cũng giống như tôi xuyên không tới đây, và có thể đó là Ôn Nhan. Tôi muốn xác minh một chút, nhưng tôi không muốn để Hàn Cảnh Viễn biết chuyện này."
Tô Tân Ý hiểu, giống như cô ấy không muốn Cố Thành Phong biết rằng cô ấy đã trọng sinh trên cơ thể của người khác.
Tô Tân Ý lấy khăn quàng cổ và mũ của cô ấy, thay giày và nói: "Ôn Nhan thuê nhà của bạn học của tôi ở trạm chăn nuôi, tôi sẽ lẻn phòng riêng cho anh ấy. Ngay cả khi bị bắt gặp, tôi sẽ nói rằng tôi đang tìm người bạn cùng lớp."