Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 48: Hắn Muốn "Ăn Thịt" Người
Cập nhật lúc: 2025-09-02 10:51:41
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vinh Chiêu Nam một chân chống xe đạp, khuôn mặt tuấn tú lộ nụ từ hòa ám chuyển thành âm trầm: "Muốn c.h.ế.t ?"
Trần Thìn lông tóc dựng , vội vàng đỡ chiếc xe dậy, cúi một cái: "Ba ơi, đây là sơ suất, sơ suất mà!"
Vinh Chiêu Nam tên bộ hạ khúm núm , đẩy kính, lạnh lùng : "Có thể cút !"
Tại loại thuộc hạ ngốc nghếch như ? Tại thằng ngốc thể giành giải nhất quân trong cuộc thi võ thuật?
là "núi hổ, khỉ xưng vương".
Trần Thìn ngây : "Hả? Không , đội trưởng, là để em ở một đêm ?"
Hắn đang mơ mộng cảnh ngủ chung giường với đội trưởng, ôm lóc kể lể nỗi nhớ nhung bao năm qua!
Vinh Chiêu Nam: "Nhà nhiều giường, ngủ đất còn mày lên giường với Ninh Viên ?"
Trần Thìn giật : "Không ... !"
Vinh Chiêu Nam lạnh lùng : "Còn giữ cái m.ô.n.g thì biến!"
Bằng , ngại đá cho thằng liệt giường.
Trần Thìn buồn bã đạp chiếc xe "nhị bát đại cang" , hát bài ca sầu thảm: "Ánh đỏ dẫn trận, đội trưởng chỉ đá m.ô.n.g ~~~"
Hắn hiểu , đội trưởng ôm , chỉ ôm tiểu tẩu mà , đúng là đau lòng quá.
...
Ninh Viên trong lều bò đang lo lắng chuyện phân chia giường tối nay, bỗng thấy Vinh Chiêu Nam một bước .
Cô nâng chén , ngạc nhiên phía : "Ơ? Trần Thìn ?"
Sao phía chẳng ai?
Vinh Chiêu Nam đóng cửa , tùy ý : "Hắn bảo nhớ , tối kể chuyện thì ngủ ."
Ninh Viên: "Phụt—— khục khục!"
Cô phun bã , ho sặc sụa: " Bắc Kinh ? Lẽ nào còn mang theo ?"
Trần Thìn to lớn thế mà ngủ ? Đây là loại "bảo bối " gì ?
Vinh Chiêu Nam bình thản : "Ừ, tình mẫu tử sâu nặng."
Ninh Viên: "Không ngờ đấy..."
Nhận thức của cô đảo lộn.
Vinh Chiêu Nam đưa cho cô một chiếc khăn tay: "Sao, em đến nhà ở ?"
Ninh Viên lau miệng thắc mắc: "Không mời đến ?"
Sao vẻ gì đó châm chọc, là cô nhầm?
Ừm... còn "nhà "...
Nghe gọi căn lều nhỏ hai ở như , Ninh Viên bỗng thấy lòng xao động, diễn tả thế nào, chỉ thấy vui.
Vinh Chiêu Nam như cố ý hỏi: "Cô ấn tượng với , cảm thấy như hùng cứu mỹ nhân?”
Ninh Viên khách sáo : “Anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, thoát hiểm thì mới xuất hiện. Là kiểu những nhân vật phản diện trong phim hình sự trinh sát đ.á.n.h sấp mặt thì cảnh sát mới xuất hiện chẳng giúp gì.”
Vinh Chiêu Nam Ninh Viên ấn tượng với Trần Thần, mỉm : “Phim hình sự trinh sát là gì?”
Ninh Viên: “À…”
Cô lỡ lời lời nên ! Ở thời đại là phim kiểu mẫu, nào phim hình sự trinh sát chứ!
Cô ho nhẹ, đổi chủ đề: “Không ngờ Trần Thần cởi mở, chuyện gì cũng là đồng đội cũ của .”
Vinh Chiêu Nam cô giải thích, ép hỏi, vì dù ép hỏi cũng chỉ nhận lời dối.
Anh chỉ thản nhiên : “Ừm, chúng cùng vác súng, điều xuống đây nên rời đội.”
Ninh Viên gì đó: “Vậy…”
một giây , bụng cô chợt kêu “Ục ục…” rõ to.
Trong phút chốc, bầu khí trở nên im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-48-han-muon-an-thit-nguoi.html.]
Vinh Chiêu Nam cô: “Chưa ăn cơm ?”
Ninh Viên sờ bụng của , lúng túng : “Không , khỏi đồn công an cũng quên khuấy mất, chỉ lo về thôn . Một lát ăn bánh quy là xong.”
Vinh Chiêu Nam đột nhiên dậy đến cạnh bàn, mở nắp mấy cặp lồng để bàn: “Chừa cơm cho cô, ăn .”
Ninh Viên qua, một bát cơm rang trứng thịt khô đầy ắp, còn rau muống xào chua và canh ngao.
là đầy đủ hương sắc mà đủ dinh dưỡng.
Cô qua sờ lên bát vẫn còn ấm, ngạc nhiên : “Vẫn còn nóng? Anh hâm nóng cho ?”
cô trở về khi nào, cô vẫn ăn cơm, nghĩa hâm nóng một lúc .
Cô từng nghĩ bàn tay cầm súng, cầm văn kiện Đảng của ông lớn thể chu đáo như thế!
Ninh Viên về phía Vinh Chiêu Nam.
Vân Vũ
Anh cúi xuống, đẩy mắt kính sống mũi, mặt cảm xúc : “Tối nay nhiều thức ăn, cố ý phần thức ăn cho cô.”
Trong lòng Ninh Viên ấm áp, cong mắt tươi: “Cảm ơn!”
Ông lớn cửa thôn chờ cô, lo lắng cho sự an của cô, là trong nóng ngoài lạnh!
Vinh Chiêu Nam đôi mắt to sáng lấp lánh của cô, hừ khẽ: “Đi rửa tay , bẩn quá.”
Ninh Viên mỉm , vui vẻ : “Ừm.”
Sau khi cô rửa tay, xuống kể với Vinh Chiêu Nam chuyện xảy hôm nay và ăn cơm.
Vinh Chiêu Nam thấy Ninh Viên ăn vô cùng ngon miệng, sót một miếng nào, hiểu trong lòng cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
Giống như khi còn bé, thích cho thỏ lông dài Angora nhập khẩu ăn, khi nó ăn say sưa ngon lành thì hài lòng.
Ăn cơm xong, Ninh Viên tắm rửa xong là đêm khuya, cô buồn ngủ bò lên giường.
Vinh Chiêu Nam xuống giường từ lâu, bỗng : “Sau , cuối tuần cô thành phố bán lâm sản, sẽ bảo Trần Thần trông nom, đưa cô về, nếu nguy hiểm.”
Ninh Viên ngáp một cái: “Không cần, dù hai cũng là đồng dội, cần phiền , ngoài sẽ cẩn thận hơn.”
Vinh Chiêu Nam thản nhiên : “Trước nợ ân tình lớn, bây giờ việc nhờ vả, tính là phiền.”
Ninh Viên xoa mắt, khẽ : “Thôi thôi, về nhà quá muộn sẽ nhớ …”
Vinh Chiêu Nam: “…”
Anh cô: “Ninh Viên, ngoan nào.”
Ninh Viên vô cùng buồn ngủ, gì, chỉ mơ màng kéo chăn: “Ừm… Ừm… Hôm nay lạnh…”
Ừm, bắt đầu mùa đông , lạnh.
Vinh Chiêu Nam cô gái nhỏ nhắn xinh xắn vô thức dịch từ chỗ áp lên cánh tay sưởi ấm.
Đến khi thấy cô tựa lên vai ngủ , Vinh Chiêu Nam vẫn nhúc nhích.
Một lát , khi tiếng thở đều đều của Ninh Viên, chợt đưa tay chọc gương mặt nhỏ của cô… Đây là chuyện vẫn .
Anh nhớ đến đôi mắt sáng rực của Ninh Viên, miệng nhỏ chu lên khẽ mấp máy, hồng hào xinh .
Ánh mắt u ám của hiện lên ý , giống con thỏ nhỏ.
Ngón tay thon dài lạnh của chậm rãi trượt từ chóp mũi đến miệng nhỏ của cô.
Nếu con thỏ mềm mại cẩn thận, chừng sẽ bắt lột da, nướng lên ăn.
cho dù Ninh Viên là thỏ thì cũng sẽ là con thỏ đạp diều hâu.
Chỉ hi vọng cô chỉ là thỏ hung dữ bẩm sinh, hồ ly ngụy trang thành thỏ.
“Ưm… Bánh quy…” Ninh Viên mơ màng há miệng, vô thức ngậm ngón tay đặt bên môi .
Cô còn l.i.ế.m liếm, chép miệng.
Vinh Chiêu Nam cứng đờ, chỉ cảm thấy sự ẩm ướt ấm áp và mút nhẹ ngón tay giống như ngọn lửa nhỏ bé kích thích.
Cứ thế bò từ đầu ngón tay lên các dây thần kinh nhạy cảm của cơ thể, thắp lên ngọn lửa d.ụ.c vọng nên .
Thoáng chốc, ánh mắt trở nên sâu thẳm.