Thập Niên 70: Sau Khi Trùng Sinh Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa - Chương 164 + 165: Cô Ấy Luôn Dễ Dàng Khiến Anh Mất Đi Khả Năng Nhẫn Nại

Cập nhật lúc: 2025-09-03 14:56:51
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thượng Hải là nơi ông lão từng sống lâu nhất, ông quen thuộc lắm.

Ban đầu, Tiểu Ninh định đưa lặng lẽ về, tìm chỗ ở tạm.

Giờ ông lão khôi phục đãi ngộ, thể đường hoàng trở về, Tiểu Nam thì ?

Một nơi việc?

Vinh Chiêu Nam thần sắc điềm nhiên : "Bên em sắp xếp khác, Ninh Viên mua thức ăn , ông bà nghỉ trưa ."

Bà lão chỉ thở dài: "Thôi , chuyện của các bạn trẻ, già chúng cũng tiện can thiệp."

Công việc của thằng bé Nam dễ tùy tiện hỏi.

yêu xa dễ chia tay.

Có lẽ họ cần thời gian để cùng mài giũa và trưởng thành.

Hạ A Bà và Đường Lão đều nghỉ ngơi.

Vinh Chiêu Nam cũng về phòng, gần hai tháng trôi qua, căn phòng vẫn y nguyên như lúc rời .

Ninh Viên chia tách chiếc giường lớn ghép .

Gối và chăn mỏng của cũng đặt ngay ngắn đó.

Trong mắt lạnh lùng của Vinh Chiêu Nam thoáng hiện ánh sách u ám, dáng vẻ lúc Ninh Viên đồ lúc nãy lướt qua mắt.

Trên cô tuyết trắng hồng mai một đóa... rãnh xương sống xinh thon dài lưng mềm mại mảnh mai chạy dài xuống ...

Anh nhịn nhíu chặt mày, phụ nữ bước cửa cũng chú ý, thoắt cái cởi hết quần áo.

Vinh Chiêu Nam xoa xoa thái dương, tự giễu khẽ mỉm .

Người phụ nữ đó, dường như luôn dễ dàng khiến đ.á.n.h mất khả năng nhẫn nại mà từng tự hào.

……………………

Lúc Ninh Viên mua thức ăn về, trở vẻ mặt tươi tắn mắt to cong cong như thường ngày.

Đường Lão và Hạ A Bà dậy , thấy cô thần sắc tự nhiên, cũng tiện hỏi nhiều, chỉ cùng xuống bếp.

Vinh Chiêu Nam thể hai lớn việc, đương nhiên cũng giúp rửa rau hoặc chặt củi hoặc xếp than.

A Hắc và A Bái đuổi theo đàn gà con chạy khắp sân.

Trong khoảnh khắc, họ dường như trở về những ngày thường đây, một nhà nhưng hơn cả một nhà ở nông thôn.

Ninh Viên trong lòng trăm mối tơ vò, nhưng che giấu .

Bữa tối canh ngưu tạp, tiểu hoàng ngừ chiên giòn tía tô, cà chua xứng trứng, rau cải xào dầu hào tỏi và các món theo mùa khác.

Thêm một đĩa lạc rang và nước ga, một bữa cơm ăn khá hòa thuận vui vẻ.

Chỉ là Ninh Viên và Vinh Chiêu Nam hầu như bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào.

Sau bữa ăn, Vinh Chiêu Nam giúp dọn dẹp bát đũa, , Lão Từ còn đến giúp thu dọn hành lý.

"Tiểu tẩu tẩu." Lão Từ xách hành lý của đội trưởng nhà từ trong phòng , hổ với cô.

Đây cũng coi như ông chủ của trong thời gian rảnh, mỗi tháng còn nhận mười lăm tệ.

Ninh Viên thói quen giận cá c.h.é.m thớt, ôm quần áo giặt xong , với : "Vất vả ."

Vinh Chiêu Nam đeo ba lô, xách hành lý , thấy Ninh Viên đang phơi quần áo trong sân.

Hai , lạnh nhạt Lão Từ: "Đi thôi."

Ninh Viên theo rời , mang theo tất cả đồ đạc của , trong phòng trống trải hẳn.

Cô cúi dài mi, tiếp tục phơi quần áo chút biểu cảm.

Hai giận , còn chung giường chung gối, cùng ở một phòng, thật là một cực hình.

Hạ A Bà Vinh Chiêu Nam, liếc Ninh Viên và phòng của , rốt cuộc gì thêm, chỉ thở dài.

Chỉ là căn phòng trống trải hẳn, còn dấu vết từng tồn tại.

Đêm đầu tiên khi trọng sinh, Ninh Viên mất ngủ, cô niệm chú thanh tâm để dễ ngủ, nhưng phát hiện...

Đây cũng là dạy.

ánh trăng ngoài cửa sổ, tự giễu nhẹ nhàng, phàm qua ắt để dấu vết.

Rốt cuộc để cô dấu ấn thể phai mờ.

thứ sẽ qua.

Đi, thì thôi... cô tin rằng nỗi nhớ nguôi đều sẽ thời gian phai mờ.

……

Chiều hôm , Ninh Viên theo kế hoạch, đến trường thủ tục điều chỉnh hồ sơ cuối.

Hiệu trưởng Chu hy vọng cô và những học sinh xuất sắc cùng chụp một tấm ảnh chung.

Huyện nhỏ một thủ khoa khối xã hội thành phố, thứ sáu tỉnh dễ, ban đầu phòng giáo d.ụ.c huyện còn hy vọng cô máy kéo khua chiêng gõ trống "diễu hành thị chúng".

Ninh Viên kiên quyết từ chối.

trường cấp hai là trường cũ của cô, nể mặt hiệu trưởng Chu, cuối cùng đồng ý để trường và mấy bạn thi lượt đeo hoa lớn chụp ảnh "thủ khoa".

"Tối nay chúng dẫn các em đến nhà khách huyện ăn cơm, thư giới thiệu , rượu cũng mua !" Hiệu trưởng Chu vui.

Phó hiệu trưởng Chu thành hiệu trưởng Chu, giáo viên Diệp và chứng, thêm bằng chứng là giấy báo dự thi giả.

Việc chủ nhiệm Vương vì ân oán cá nhân đ.á.n.h tráo giấy báo dự thi đại học của học sinh đóng đinh chắc chắn.

Chủ nhiệm Vương đừng tranh vị trí hiệu trưởng, ngay cả vị trí chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng còn, trực tiếp đuổi việc!

Hiệu trưởng Chu gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, thêm việc thủ khoa khối xã hội trong kỳ thi đại học, là chuyện vẻ vang cho trường!

Ông và giáo viên Diệp Thành Tâm cùng mấy giáo viên khác bàn bạc, quyết định cùng góp tiền, dẫn các học sinh thi đỗ đại học ăn một bữa thật ngon!

Âu Minh Lãng và mấy nam sinh cũng đều vui: "Tối nay say về, nữ sinh cũng uống!"

Mấy nữ sinh khác cũng đều đồng ý, Từ Hoa Nhi chống nạnh: "Sợ các , thủ khoa là con gái chúng đấy!"

Chỉ Ninh Viên bất đắc dĩ vẫy tay: "Em thật uống , một chén rượu trắng là chóng mặt, hai chén là đổ gục, dị ứng rượu."

Cô đại khái là khả năng kháng cự với rượu, một hai lạng rượu trắng là xỉu.

Và vì Lý Diên khi sự nghiệp thuận lợi thường thích uống rượu say loạn ngôn, bản ghét cảm giác uống quá nhiều, dù là bản khác.

Mấy nam sinh khác , đều ồn ào hăng hái hơn, nhất định ép thủ khoa Ninh Viên uống!

Từ Hoa Nhi khách sáo xắn tay áo: "Các bắt nạt Tiểu Ninh uống tính là gì, uống !"

Một nữ sinh gầy khô đến chụp ảnh hôm nay ánh mắt loé lên, bỗng giúp Ninh Viên : "Tiểu Ninh uống, thì thôi ."

Từ Hoa Nhi nổi tiếng tửu lượng hai cân say, thấy ánh mắt cô sáng rực quét qua , mấy nam sinh thật sự nhát.

Nhìn lũ trẻ tràn đầy sức sống, hiệu trưởng Chu và giáo viên Diệp vốn nghiêm túc cũng nhịn .

"Đi thôi, hướng đến đùi gà nướng của nhà khách huyện!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-trung-sinh-toi-ket-hon-lai-lan-nua/chuong-164-165-co-ay-luon-de-dang-khien-anh-mat-di-kha-nang-nhan-nai.html.]

"Xuất phát! Xuất phát!!"

Hoàng hôn buông xuống, những cô gái trẻ mặc váy và những trai mặc áo thủy thủ đeo ba lô, rời khỏi cổng trường.

Trước cổng trường, một con ch.ó lớn màu xám trắng vẫn uể oải, thấy , nó dậy.

"Ồ! Con ch.ó quá!" Có nhịn thán phục.

Chó lớn xám trắng vui mừng chạy đến mặt Ninh Viên vẫy đuôi, Ninh Viên mật xoa xoa nó, đeo dây xích cho nó: "A Bái, lát nữa chúng ăn cơm!"

"Con ch.ó lớn là nhà Ninh Viên !" Hiệu trưởng Chu kinh ngạc hỏi.

Ninh Viên với hiệu trưởng Chu: "Vâng, A Bái là nhà em."

Từ Trịnh Bảo Quốc dẫn của Liễu A Thú chặn một , mỗi khi ngoài về muộn cô đều dẫn A Bái, để phòng bất trắc.

Lần Vinh Chiêu Nam sẽ dạy cô vài chiêu tự vệ đơn giản, giờ lẽ thể trông cậy .

Đợi đến lúc Phục Đán, xem thể tìm dạy võ tự vệ .

Không ai để ý, khi họ rời , một bóng gầy gò đàn ông bên cạnh: "Anh , chỉ cần em đồng ý tất cả điều kiện của , vẫn sẽ giúp em báo thù, ?"

Người đàn ông bất an, nhưng vẫn nghiến răng: "Được."

……

"Đội trưởng, hồ sơ mới cá nhân của đều xong ."

Lão Từ đưa cho Vinh Chiêu Nam một tài liệu xem qua.

Vinh Chiêu Nam mở xem kỹ: "Làm tệ."

khi thấy mục nghề nghiệp, nheo mắt, gõ gõ vị trí đó: "Cậu ?"

Lão Từ : "Đây là yêu cầu công việc, cũng là vì đội trưởng mà suy nghĩ mà, , lẽ nào đội trưởng sửa?"

Vinh Chiêu Nam gì, chỉ lạnh nhạt : "Sau đừng tự ý thông minh."

Lão Từ thấy đội trưởng nhà rốt cuộc từ chối, : "Được!"

Nói , vòng tay qua vai Vinh Chiêu Nam: " Đội trưởng giúp đơn vị chúng một việc lớn, cấp tối nay sắp xếp tiệc tiễn ở nhà khách huyện! Anh sắp , thể từ chối !"

Vinh Chiêu Nam nhướng mày: "Nhà khách huyện? Sao, định cho say?"

 

Chương 165:

“Ha ha, ai dám rót rượu cho đội trưởng chúng chứ, còn sợ đ.á.n.h !”

Lão Từ khà khà. Trước còn dám ỷ phận lãnh đạo mà ép uống rượu, kết quả bóp cổ, bẻ trật cằm, rót rượu cho thẳng phòng cứu thương luôn.

Thế vị “Thái Tuế” quá xá bạo lực, tàn nhẫn lạnh lùng cấm túc. đừng tướng quân Trần bao che cho con, chỉ bối cảnh và chiến công của khi , ai dám khó chỉ vì chuyện cỏn con như uống rượu chứ?

Từ đó về , một ai dám khiêu khích đội trưởng Vinh nữa. Ai cũng đội trưởng là , uống thì ai khuyên cũng uống, nể mặt mũi bất kỳ ai. Lão Từ ôm bả vai đội trưởng nhà , ánh mắt đầy sự tiếc nuối…

“Tự dưng thấy nhớ quá, cũng bao giờ mới thể gặp đội trưởng nữa.”

Vinh Chiêu Nam duỗi tay đẩy mặt của xa, mặt đổi sắc : “Rảnh rỗi cũng đừng học cách chuyện của Trần Thần, mắc ói.”

Tên , phát hiện thể đ.á.n.h thì lập tức tìm cách mắc ói. Cả ngày cứ vẻ như nhớ thương sâu sắc khó rời lắm, cứ như thật sự một chân với bọn họ . Còn thật sự một chân với , từng “nhớ” một nào.

A… Lão Từ he he: “Đi mau , hẳn là giờ nhà khách huyện dọn thức ăn lên !”

… Bên , Ninh Viên và đám bạn học chỉ tiến nhà khách huyện, Chương Nhị nháy mắt mấy cái với cô, chỉ lên căn phòng nhỏ mấy cái bình phong chắn

Trước nhà khách huyện hề phòng riêng. Ninh Viên đề nghị Chương Nhị đặt thêm mấy tấm bình phong , bằng thì lúc mấy vị lãnh đạo đến đây ăn cơm, cần bàn luận sẽ gặp bất tiện. Rất dễ gặp gặp.

Chương Nhị cảm thấy nó cũng khó lắm, bèn hẳn mấy tấm vây hết mấy bàn dựa tường luôn. Quả nhiên chúng mang hiệu quả , mấy phòng riêng bán đắt như tôm tươi, còn lãnh đạo trực tiếp khen…

Rằng chu đáo khi nghĩ đến chuyện . Ninh Viên Chương Nhị dùng tay hiệu, nháy mắt với thì khó hiểu về phía phòng riêng chỉ. Kết quả là khi xuyên qua gian phòng đó, cô bắt gặp vài bóng mặc đồng phục áo trắng quần xanh, ở ghế đầu còn là bóng hình thon dài lạnh nhạt đầy quen thuộc với cô.

Anh vẫn thẳng tắp như , vành mũ ép xương mày tuấn, che dấu vết thái dương . Cổ áo cài đến tận nút cùng, đầy vẻ lạnh lẽo cấm dục. Hai mắt đối mắt , Vinh Chiêu Nam hững hờ những bên cạnh chuyện, nhẹ nghiêng đầu, ghé qua bên cạnh châm ké điếu thuốc. Tựa như thấy Ninh Viên, như cô cũng chỉ là một xa lạ.

Phục vụ xác nhận món với bọn họ xong thì kéo bình phong , ngăn cách giữa hai . Ninh Viên cau mày, lòng thoáng chút phiền muộn, gặp chứ?

xuống theo đám bạn học, A Bạch và Chương Nhị ngoan ngoãn phòng canh gác của nhà khách xổm sói canh cổng. Vốn hầu hết đều giỏi phân biệt giữa ch.ó và sói, mà A Bạch bộ lông xám trắng và gương mặt xinh , cách cư xử, nên càng khó nhận nó là sói.

Vân Vũ

“Mấy đứa là những mầm non tương lai, hôm nay hiệu trưởng và các thầy cô sẽ mời mấy đứa ăn cơm, bất kể đến , hãy nhớ trường Trung học Hai huyện mãi là nhà của mấy đứa nhé!”

Hiệu trưởng Chu và các giáo viên nam gọi mấy bình rượu gạo Tống Hà, đặt bia Ngũ Tinh cho các học sinh. Mọi vui vẻ nâng chén chúc mừng cùng . Trong bảy lớp của trường Trung học Hai huyện, chỉ sáu thi đậu đại học và cao đẳng, ba đậu đại học, ba đậu cao đẳng. Ninh Viên còn là thủ khoa, Âu Minh Lãng là á khoa, trường bọn họ chính là trường huyện nhiều thi đậu đại học nhất.

Hiệu trưởng Chu và các thầy cô giáo cực kỳ tự hào, họ quyết thư giới thiệu cùng hùn tiền với phiếu để mời tất cả bọn nhỏ ăn một bữa ngon. Ninh Viên uống rượu gạo, cũng uống bia, cô chỉ uống nước ngọt ga trong nhà khách huyện. Âu Minh Lãng nốc cạn ly bia, xong sang ly nước ngọt của Ninh Viên thì vô cùng buồn bực.

truyền phương pháp chế món cho Chương Nhị , tính bán món nước ngọt ga Thượng Hải nữa ? Làm sẽ ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chứ?”

Hồi cô còn chẳng chịu kể cho cách chế món nước ngọt! Ninh Viên : “ đưa phương phấp chế món cho Chương Nhị , ảnh hưởng gì .”

món cũng chẳng cần kỹ thuật đặc biệt gì. Bây giờ mạng lưới thông tin còn phát triển, Chương Nhị bán nước ngọt tại huyện thành nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng gì đến việc cô bán nước ngọt ở bên Thượng Hải nơi khác. Cô thiếu Chương Nhị khá nhiều nhân tình, nên vẫn trả . Lại … Này cũng xem như một bài kiểm tra nhỏ của cô dành cho Chương Nhị , dù để về thể hợp tác việc cùng , nhân phẩm vẫn quan trọng.

Ninh Viên chi tiết, Âu Minh Lãng cũng hỏi nhiều, về hướng bình phong hỏi: “Hình như vị nhà đang trong đó hả… Hai cãi ?” Ban nãy thấy họ cứ như hai xa lạ, hơn nữa hình như cũng lâu Vinh Chiêu Nam xuất hiện bên cạnh Ninh Viên. Ninh Viên sắp lên đại học, bọn họ tính chia tay ?

Ninh Viên cụp mắt đáp: “Giờ với còn quan hệ gì nữa , Minh Lãng, cũng đừng nhắc đến mấy chuyện mặt khác nữa.”

Hôm nay , mong bất kỳ ai khác về quan hệ giữa bọn họ. Cô tính xử lý những rõ quan hệ giữa bọn họ như thế nào, nhưng cô sẽ xử lý thỏa phía Minh Lãng, xem như… Phối hợp với công việc của .

Âu Minh Lãng sững sờ, Ninh Viên, cau mày: “Được … Cậu chắc chắn chứ?” Dù cô thoát khỏi mối hôn nhân tạm bợ là chuyện , nhưng cứ cảm giác lời Ninh Viên khá lập lờ nước đôi. “Ừ.” Ninh Viên khẽ gật đầu, tiếp tục nhiều lời.

Âu Minh Lãng thấy thế cũng thức thời hỏi nữa, gắp thức ăn cho cô: “Thế chúc mừng khôi phục tự do, mặc sức sải cánh trời cao, ăn nhiều nhiều .” Ninh Viên gắp một cái đùi gà cho thì dở dở , là đang chúc cô bay một ?

Trong căn phòng lớp bình phong, Vinh Chiêu Nam len qua khe hở giữa các bức bình phong, thấy Ninh Viên và Âu Minh Lãng, còn những bạn học khác cùng các giáo viên với . Như thể đoạn đối thoại giữa bọn họ hôm qua ảnh hưởng. Anh bóp điếu t.h.u.ố.c còn châm lửa trong tay, lạnh nhạt chuyển mắt sang hướng khác Từ Lực: “Lão Từ, khi nào xong, còn việc khác.”

Lão Từ ho nhẹ một tiếng: “Tí nữa hẵng , còn mấy tới.” Anh cũng nào chuyện trùng hợp như , thế mà chị dâu nhỏ cũng đến đây, đội trưởng cũng mới bắt đầu ăn thôi mà! Vinh Chiêu Nam lên tiếng, nốc một ly rượu bọn họ đưa sang.

… Đến tám giờ hơn, tổ Ninh Viên giải tán…

Vì hiệu trưởng Chu say. Có lẽ là vì vui nên các giáo viên đều uống hăng, ai cũng vững. Mấy học sinh nam như Âu Minh Lãng chỉ đành nhận trách nhiệm đưa bọn họ trở về.

Cậu đỡ hiệu trưởng Chu, yên lòng ba nữ sinh Ninh Viên, Từ Hoa Nhi và Lý Phương: “Mấy tự về chứ?”

Lý Phương chính là cô gái gầy giúp Ninh Viên lúc cửa trường học, cô đảo mắt, kéo Từ Hoa Nhi cũng uống nhiều : “Không , ba bọn tớ chung mà.”

Ninh Viên dắt A Bạch, vỗ lên đầu sói của A Bạch : “Phải, còn dẫn A Bạch theo đây, giờ cũng mới tám giờ!”

Thế là cả đoàn chia . Một tay Ninh Viên dắt A Bạch, tay thì dắt Từ Hoa Nhi bắt đầu loạng choạng, Lý Phương cũng dắt Từ Hoa Nhi ở phía bên , ba cùng . Kết quả khi Từ Hoa Nhi cọ tới cọ lui một chút, ống tay áo sơ mi dài của Lý Phương chợt kéo lên, để lộ cánh tay đầy vết xanh tím của cô .

“Cậu ?” Ninh Viên liếc mắt thấy thì lập tức nhíu chặt mày. Lý Phương nhanh chóng kéo ống tay áo xuống, cúi đầu, để khác thấy rõ sắc mặt : “Tớ… Bố tớ say rượu đánh.”

Ninh Viên thấy thế thở dài, nhất thời gì. Rất nhiều bố xem con như vật sở hữu của bản , đ.á.n.h thì đánh, c.h.ử.i thì chửi, thời đại một câu phổ biến là… Không đ.á.n.h nên .

“Tiểu Ninh, chúng đưa Lý Phương về nhà !” Từ Hoa Nhi thông cảm với cô , thảo nào Lý Phương luôn mặc áo tay dài.

“Vậy , uống nhiều thế, tớ an tâm, đưa về !” Lý Phương lập tức cất cao giọng .

Thấy lay chuyển Lý Phương , Ninh Viên cũng lo cho Từ Hoa Nhi đang lảo đảo, đồng ý với cô , đưa Từ Hoa Nhi về nhà với Lý Phương .

Khi về gần đến nhà Lý Phương, cô bỗng nhiên ôm bụng, với Ninh Viên: “Ninh Viên, tớ vệ sinh cái , đau bụng quá, giữ túi giúp tớ, chờ tớ lát nhé.”

Ninh Viên sờ A Bạch, gật đầu với cô : “Cậu , chờ .”

Lý Phương A Bạch, cau mày, cúi đầu hấp tấp tiến nhà vệ sinh công cộng. một lát , cô đột ngột ló đầu khỏi cửa nhà vệ sinh công cộng, với Ninh Viên… “Ninh Viên, cầm túi giúp tớ ? Tớ để b.ăn.g v.ệ si.nh trong đó… Tớ… Tớ đột ngột tới kỳ, dính quần .”

 

 

Loading...