Tống Vân hướng ánh mắt về phía bụi cây nơi tiếng động phát , qua kẽ lá, cô thấy lấp ló vài sợi lông đen của một con lợn. chẳng mấy chốc, tiếng khịt mũi dần biến mất, thậm chí cô còn rõ tiếng chân lợn giẫm lên lá khô xào xạc, càng lúc càng xa.
Tống Vân đặt chiếc giỏ xuống, sang Lưu Phương Phương : "Phương Phương, em xuống gốc cây giúp Tử Dịch hái mấy quả sơn tra nhé. Chị sang đó xem một chút, lát về ngay."
Lưu Phương Phương dù lo lắng nhưng cũng hiểu tính Tống Vân, một khi cô quyết thì ai ngăn .
"Vâng, chị cẩn thận nhé, mau ."
Tống Vân đợi Lưu Phương Phương đến gốc cây sơn tra mới , theo hướng con lợn rừng chạy.
Ở phía cây lê dại, Tề Mặc Nam thấy Tống Vân đột ngột rời vội vã, như đang đuổi theo thứ gì đó, trong lòng yên, liền leo xuống. Anh để túi vải đầy lê và giỏ của Tống Vân cạnh , hô lớn với Tống Tử Dịch và Lưu Phương Phương: " theo Tống Vân, hai ở yên đây, đừng . Gặp nguy hiểm thì leo lên cây hét thật to, sẽ ngay."
Tống Tử Dịch và Lưu Phương Phương đồng thanh đáp . Tề Mặc Nam rút con d.a.o găm, theo hướng Tống Vân .
Theo dấu chân in lá khô bảy tám phút, gặp Tống Vân đang về, thấy hai tay cô trống , khỏi ngạc nhiên: "Không đuổi kịp?"
"Đuổi theo cái gì?" Tống Vân giả ngây.
Tề Mặc Nam chỉ dấu chân đất: "Con lợn rừng, em đang đuổi nó ?" Anh phát hiện dấu chân Tống Vân luôn song song với dấu chân lợn.
Tống Vân thầm nghĩ may mà đến muộn hai phút, thì khó giải thích lắm.
"Ừ, nó chạy mất ." Chạy đến một hành tinh khác, hóa thành 500 tinh tệ, sướng thật!
Tề Mặc Nam nghĩ nhiều, lợn rừng vốn chạy nhanh, ở giữa rừng núi thế , đuổi theo nó quả thực khó. "Thôi bỏ , chúng về ngay ."
Tống Vân cũng lo cho em trai, lập tức cùng Tề Mặc Nam chạy về đồi lê. May mắn, chuyện đều , Tử Dịch xuống cây, đang dùng áo lau quả sơn tra, lau xong liền c.ắ.n một miếng, chua đến mức nhăn cả mặt.
"Hình ảnh minh họa từ mạng"
"Chua quá, ăn thế !"
Tống Vân lấy một quả sơn tra từ túi vải, dùng khăn tay lau sạch c.ắ.n thử. Ừ, đúng là chua thật.
Vân Vũ
"Nếu thành kẹo hồ lô sẽ dễ ăn hơn. Loại sơn tra dại còn thể dùng thuốc, giúp kiện tỳ tiêu thực, hành khí giải uất. Kết hợp với các vị t.h.u.ố.c khác còn trị tiêu chảy, kiết lỵ, thậm chí một bệnh phụ khoa. Tóm , là thứ quý đấy, em lắm."
Tử Dịch chị khen, vui như mở cờ trong bụng, liền đòi hỏi: "Vậy chị kẹo hồ lô , chị ?"
Lưu Phương Phương hít một , nghĩ thầm kẹo hồ lô tốn bao nhiêu đường, chị Tống chắc đồng ý .
Ai ngờ Tống Vân chỉ đồng ý mà còn dứt khoát: "Làm, chị cho em mười que."
Trong nhà còn chút đường trắng, trong hệ thống kho cũng còn vài cân, thiếu đường.
Tử Dịch mười que kẹo hồ lô, bay ngay xuống núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-57-duoi-theo-con-lon.html.]
"Chị ơi, mấy quả lê dại gì ?"
Tống Vân lấy một quả lê lau sạch, nếm thử. Vị cũng tạm , chỉ là quả nhỏ, ít nước hơn các giống cải tiến , nhưng cũng tệ.
Cô chợt nghĩ điều gì đó, mắt sáng lên: "Có thể dùng lê cao lê. Trời sắp lạnh , mùa giao mùa dễ ho khan, uống cao lê ."
Tề Mặc Nam nghĩ đến cảnh ông mỗi khi đông về ho ngớt: "Vậy hái thêm ít nữa, nhiều cao lê, mang về cho ông... , cũng mang về ít."
Tống Vân hiểu ý , gật đầu: "Được, thấy đằng còn một cây lê dại nhiều quả nữa. sang đó hái, Tử Dịch hái cây bên cạnh, Phương Phương nhặt ở nhé."
Dưới gốc cây phủ đầy lá khô, lê rơi xuống dập, hiệu suất sẽ cao hơn.
Cô giả vờ lục trong giỏ, thực là lấy từ hệ thống kho hai túi vải ba mươi cân, mua từ hồi ở Bắc Kinh để phòng hờ, trong kho còn hơn chục cái nữa.
Bốn lập tức bắt tay việc. như dự đoán, cách sắp xếp của Tống Vân giúp tốc độ hái lê tăng rõ rệt, đầy nửa tiếng, hai túi vải đầy ắp.
"Được , đừng hái nữa, nhiều quá cũng mang hết , ngày mai chúng ."
Khi Tống Vân leo xuống, thấy Lưu Phương Phương gốc cây nghỉ, sắc mặt , tim cô đập mạnh. Lúc nãy mải hái quá, giờ mới nhớ Phương Phương thể trạng yếu, bộ đường núi lâu còn phụ giúp, chắc mệt lắm.
Cô lấy bình nước của Lưu Phương Phương từ giỏ, lén nhỏ vài giọt dinh dưỡng cấp thấp , đưa cho cô uống: "Mệt lắm đúng ? Uống nước ."
Lưu Phương Phương mặt tái nhợt, nhận lấy bình nước, gượng: "Chỉ tại em, cơ thể khỏe."
"Uống ." Tống Vân đỡ cô dậy, tay xoa bóp vài huyệt đạo ở lưng.
Lưu Phương Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn, uống một ngụm nước, thấy vị ngọt dịu, uống thêm. Uống xong, cô thấy sức lực dần hồi phục, cảm giác mệt mỏi đó biến mất.
cô nghĩ đó là do nước, mà nhớ lúc Tống Vân xoa bóp lưng , cảm giác giống như khi cụ Phí châm cứu.
Thấy Lưu Phương Phương đầy tò mò, Tống Vân đành giải thích: "Chị chút ít về xoa bóp, nhưng nó chỉ giúp giảm khó chịu thôi. Muốn chữa khỏi bệnh, em uống thuốc."
Nhắc đến thuốc, ánh mắt Lưu Phương Phương vụt tối: "Nhân sâm chắc đắt lắm nhỉ?" Chị dâu ba cô nhờ mua nhân sâm, đang gây chuyện ở nhà. Đôi lúc cô nghĩ, sống chỉ khổ gia đình, chi bằng c.h.ế.t cho xong. nỡ, nỡ ba thương cô đến thế.
Tống Vân vỗ nhẹ tay cô: "Đồ ngốc, nhân sâm đắt mấy cũng bằng mạng em . Tiền mất thể kiếm , mất là hết tất cả. Đừng nghĩ linh tinh, ba thương em lắm, em còn kiếm tiền phụng dưỡng ba nữa."
Lưu Phương Phương bật : "Người như em mà kiếm tiền ? Chị chỉ dỗ em thôi."
Thấy cô khá hơn, Tống Vân kéo cô dậy: "Thôi, về nhanh , ba em chắc lo lắm."
Trên đường về, Tống Vân đổi cho Lưu Phương Phương chiếc giỏ nhỏ của Tử Dịch để đỡ nặng. Tử Dịch tuy còn nhỏ nhưng từ khi tập luyện cùng cô, sức khỏe tăng lên, thua gì lớn. Giỏ của Phương Phương nhỏ hơn bình thường, sức .
Tề Mặc Nam ngoài chiếc giỏ đầy nấm, hai tay còn xách hai túi lê nặng nhất. Tống Vân mang một túi sơn tra và nửa túi lê.
Bốn xuống đến chân núi thì trời xế chiều, gặp đội trưởng Lưu và hai của Phương Phương là Lưu Hồng Binh đang chuẩn lên núi tìm họ.