Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 55: Điền Lương nhà tôi là người tốt

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:20:09
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , Tống Vân dậy sớm chuẩn đồng.

Tề Mặc Nam cũng theo cô.

Tống Vân tò mò hỏi: "Anh thế?"

"Nghe Tử Dịch em chuyên phụ trách cắt cỏ lợn, chỉ cần đủ lượng là buổi chiều đồng nữa. Anh sẽ giúp em."

Cắt cỏ lợn thôi mà, vốn dĩ Tử Dịch giúp đỡ, thêm cô việc nhanh nhẹn, công việc cả ngày cơ bản chỉ cần một buổi sáng là xong. Giờ thêm Tề Mặc Nam giúp nữa, là cô thể nghỉ ngơi thoải mái .

nghỉ ngơi thể dễ dàng thế? lúc giúp miễn phí, cô tranh thủ thành nhiệm vụ cắt cỏ sớm, thời gian còn sẽ rừng hái nấm. Lúc trong rừng, nấm nhiều vô kể, hái xuể. Hôm qua Phương Phương , mấy ngày tới đội sản xuất sẽ cho nghỉ vài ngày, để dân làng rừng hái nấm và rau rừng. Cô tranh thủ hái khi đổ xô , tránh cảnh chen lấn.

Rừng núi nguy hiểm, ngoài những thợ săn chuyên nghiệp, bình thường hầu như ai dám một . Đến mùa thu hoạch, đội sản xuất sẽ bố trí dân quân cùng dân làng rừng, để bảo vệ , xem thể săn .

Hái nấm và rau rừng chỉ là việc nhỏ, nghỉ hai ngày là cùng. Đến mùa thu, khi hạt dẻ, hạt óc ch.ó và thông chín, ít nhất cũng nghỉ bảy ngày. Những thứ khi thu hoạch, phơi khô, ngoài việc để ăn, còn thể bán cho hợp tác xã, kiếm thêm thu nhập kha khá. Dân làng ai cũng hào hứng.

Ngoài những thứ , trong rừng còn nhiều cây ăn quả, nhưng sâu hơn mới tìm thấy. Nếu dân quân cùng, dân làng thường dám sâu, vì những thợ săn già từng , lợn rừng và gấu đen thích ăn quả rừng, chúng thường xuất hiện quanh các cây để kiếm ăn. Vì , dù thèm đến mấy, cũng ai dám liều mạng.

Tóm , rừng núi nhiều tài nguyên, nhưng bản lĩnh mới mang về .

________________________________________

Tống Vân bảo Tử Dịch dẫn Tề Mặc Nam bờ sông Thanh Hà đợi, cô tự nhận nhiệm vụ để tránh khác ghen tị.

Trên sân phơi, cô gặp Lưu Phương Phương. Gần đây sức khỏe cô khá hơn, chán ở nhà nên cũng nhận nhiệm vụ cắt cỏ lợn.

Đội trưởng Lưu thương con gái, sợ cô khỏe ốm nên dặn Tống Vân trông chừng giúp, việc cắt cỏ quan trọng, nhà cô thiếu mấy công điểm đó.

Đội trưởng Lưu thẳng mặt , khiến nhiều cô gái trong làng với ánh mắt ghen tị. Thật là cùng nhưng khác , họ việc vất vả kiếm công điểm, nhưng gia đình vẫn mắng họ là đồ vô dụng, ăn bám. Trong khi đó, họ cũng việc, cũng đóng góp cho gia đình kém gì em trai.

Tống Vân may mắn, dẫn Lưu Phương Phương lâu thì Tôn Đại Hồng từ thôn Quế Tử chạy đến sân phơi. Không quan tâm ai xung quanh, bà bệt xuống đất, đập đùi kêu gào như diễn kịch.

nhận Tôn Đại Hồng, thì thầm: "Đây chẳng thằng lưu manh ở thôn Quế Tử ?"

Tin lan nhanh, chẳng mấy chốc đều của tên lưu manh, và đoán rằng bà đến để gây rối với Tống Vân.

Đội trưởng Lưu từ trụ sở đội chạy đến, thấy Tôn Đại Hồng liền nhức đầu. Mấy bà , càng ngày càng giỏi gây rối, thật phiền phức. ông là đội trưởng, do ông giao nộp, nên mặt giải quyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-55-dien-luong-nha-toi-la-nguoi-tot.html.]

"Tôn Đại Hồng, bà gây chuyện gì thế?"

Tôn Đại Hồng nhận đội trưởng Lưu, lau nước mắt mặt, dậy quỳ xuống: "Anh Lưu ! Anh giúp ! Điền Lương nhà là đứa trẻ ngoan, nó chuyện . Các oan uổng như thế!"

Đội trưởng Lưu tiếng " Lưu" mà nổi da gà.

"Gọi là đội trưởng Lưu! Ai là của bà?"

Vân Vũ

Ông nghiêm mặt tiếp: "Điền Lương nhà bà phạm pháp, đó là sự thật thể chối cãi. Pháp luật xử thế nào thì xử, nếu bà phục, hãy đến công an huyện mà kêu, tìm tác dụng."

Tôn Đại Hồng lao đến định ôm chân đội trưởng Lưu, khiến ông giật né tránh, suýt ngã.

Không ôm , bà gào : " đến , chỉ cần các giấy tha thứ, chuyện sẽ kết thúc."

Đội trưởng Lưu lạnh: "Bà nghĩ quá! Phạm pháp thì tù." Nếu tội trèo tường định chuyện bất chính mà thể dễ dàng tha, thì tội phạm sẽ càng ngày càng coi thường pháp luật. Cứ việc phạm tội nhờ lóc là xong, thế giới sẽ loạn mất.

"Điền Lương nhà ! Nó bao giờ chuyện trèo tường ban đêm . Chắc là cô Tống dụ dỗ nó đến, giờ đổ oan cho nó, khiến nó khổ sở. Đội trưởng Lưu, nó đ.á.n.h đến thế , nếu chút xíu, cũng nên xóa bỏ chứ?"

Trước khi đến, em trai bà , chuyện thể to nhỏ. Nếu giấy tha thứ, nhất là rút đơn, thì em trai bà thể dàn xếp, Điền Lương sẽ thả ngay. Còn nếu giấy tha thứ, đối phương chịu rút đơn, thì dù chú là phó trưởng đồn công an can thiệp, cũng tù ít nhất ba năm.

, bà nhất định giấy tha thứ, bằng giá.

________________________________________

Tống Vân chuyện phiền phức của đội trưởng Lưu. Lúc , cô cùng Phương Phương, Tề Mặc Nam và Tống Tử Dịch đang chăm chỉ cắt cỏ lợn. Hết cỏ bên bờ sông Thanh Hà, họ tìm thấy một bãi cỏ non bên rừng. Chỉ cần yên một chỗ, bốn cắt liên tục một tiếng, chất đầy ba giỏ lớn và một giỏ nhỏ, Tề Mặc Nam còn cầm thêm một bó to.

"Nhiều thế đủ ?" Tề Mặc Nam thấy Tống Vân cất liềm, gốc cây uống nước cùng Lưu Phương Phương, liền mang cỏ đến hỏi.

Tống Vân uống một ngụm nước, dịu cơn khát, trả lời: "Đủ , đủ để em và Phương Phương mỗi nhận ba công điểm. Dù cắt thêm cũng chỉ từng thôi, cần cắt nữa."

Tề Mặc Nam cũng xuống gốc cây. Tống Vân thấy mang bình nước, liền hỏi: "Anh uống ?"

Tề Mặc Nam bình nước hai giây, nghĩ đến việc cô uống từ đó, lý trí bảo từ chối, nhưng tay tự động đưa .

Tống Vân nhanh chóng rút bình nước : "Cái em uống , suýt quên. Anh uống của Tử Dịch ." Nói cô lấy bình nước của Tử Dịch đưa cho Tề Mặc Nam.

 

Loading...