Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 390: Làm bộ làm tịch

Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:25:11
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Lưu còn , dạo gần đây Trần Bình Tam đúng là chạy lên huyện nhiều nữa, nhưng cũng , suốt ngày trốn trong nhà bảo là dưỡng bệnh, cũng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c thang gì bay từ nhà họ, đang âm mưu trò gì.

Ánh mắt bà Lưu đầy ngưỡng mộ : " hôm nay Trần Đại Đông đưa già lên huyện chữa bệnh , thật là hiếu thảo, con trai mà cũng hiếu thảo như thì quá." Vừa liếc Tống Vân một cái, tiếp tục: "Theo , con trai hiếu thảo , còn xem đức hạnh của con dâu. Con dâu mà hiếu thuận, sáng suốt, thấy chồng ốm liền chủ động đưa chữa trị, hết lòng hết chăm sóc, đàn ông tự nhiên sẽ càng yêu quý cô hơn. Còn loại hiếu thuận với bố chồng, đàn ông chắc chắn sẽ ghét bỏ."

Tống Vân tiếp lời đó, lau mồ hôi, dậy: "Thím ơi, công việc cũng gần xong , cháu về nấu cơm, gặp thím ." Nói xong mỉm với bà Lưu, .

Bà Lưu kêu ê ê hai tiếng: " còn hết đãy."

Đáp bà, là bước chân Tống Vân càng lúc càng nhanh.

Vân Vũ

Bà Lưu đành chịu, nghĩ bụng chiều nay nếu cô đến giúp việc, sẽ rõ ràng hơn.

Tống Vân trở về điểm tri thức thanh niên, cách giờ tan còn hai mươi phút, những khác vẫn về.

việc nhanh, thành hết công việc buổi sáng sớm, nên mới thể về . Những ai xong việc, chỉ thể đợi đến giờ tan , đội trưởng đ.á.n.h chiêng, mới về.

Nồi rửa sẵn, cô dùng nước sạch tráng một nữa. Buổi trưa thời gian ngắn, cô chỉ nấu một tô lớn mì sợi, đập hai quả trứng. Ngoài vườn rau rau xanh và hành lá, cô hái, dù gì cũng ăn riêng, mảnh vườn rau đó cô cũng góp sức, nếu ăn thì sẽ bịa chuyện thành .

múc tô, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là đến lượt phụ trách nấu bữa trưa về .

Bước nhà bếp là Từ Phụng Anh và Hoàng Mai Hoa. Hai thấy Tống Vân bên bếp rửa nồi. Từ Phụng Anh lập tức đến chiếc nồi treo, mở nắp nồi , thấy cơm trong nồi treo ai động , mới đậy nắp .

Bọn họ thường sẽ vo gạo sạch cho nồi treo từ lúc buổi sáng, cho một lượng củi tính toán sẵn lò đun củi nhỏ, như đảm bảo cơm trong nồi treo chín đều, cháy, đều là kinh nghiệm rút thử nghiệm. Cơm nấu sẵn , buổi trưa chỉ cần về xào qua loa món gì là thể ăn, tốn nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Hoàng Mai Hoa đến bên bếp, thấy nồi cọ rửa sạch sẽ, tô mì sợi đang bốc khói nghi ngút của Tống Vân đặt bếp, trong tô thể thấy rõ hai quả trứng, cô nhịn nuốt nước miếng.

Thầm bảo, trách tách ăn riêng với bọn họ.

Hoàng Mai Hoa giữ thể diện, đương nhiên sẽ mở miệng xin đồ ăn của Tống Vân.

Từ Phụng Anh thì hổ. Cô thấy hai quả trứng trong tô Tống Vân, mắt sáng rực: "Cô một ăn hết hai trứng ?"

Tống Vân thèm đáp, bưng tô định . Từ Phụng Anh : "Chia cho một quả , mua trứng sẽ trả ."

Trứng đắt, nhưng mua trứng cần tem phiếu, cô , đương nhiên ăn . Trong thôn cũng một nhà trứng, nhưng họ chỉ đồng ý đổi bằng vật phẩm, giá trị còn đắt hơn nhiều so với dùng tiền mua trực tiếp. Trừ khi thực sự cần thiết, các tri thức thanh niên thường sẽ đến thôn đổi trứng.

, đồ ăn ở điểm tri thức thanh niên ngày nào cũng chỉ là rau xào hoặc rau luộc, một chút dầu mỡ.

Tống Vân liếc Từ Phụng Anh một cái, thầm nghĩ mặt dày thật, sự tình sáng sớm mau quên thế ?

Đừng Tống Vân, ngay cả Hoàng Mai Hoa cũng thấy hổ cho Từ Phụng Anh. Sáng sớm vu oan cho Tống tri thức thanh niên như , giờ mặt dày xin trứng ăn, thể mở miệng chứ.

Tống Vân một lời, bưng tô .

Từ Phụng Anh tức giận nhảy cẫng lên: "Nhìn cô oai phết đấy, chẳng qua chỉ là một quả trứng thôi mà, tưởng ai từng ăn , cho cô thể diện lắm đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-390-lam-bo-lam-tich.html.]

Hoàng Mai Hoa hùa theo, đang thêm lửa bếp lò, Từ Phụng Anh : " thấy cô chính là đoàn kết, thích đơn độc chia rẽ, ý thức tư tưởng quá kém. Loại cần học thêm nhiều lớp giáo d.ụ.c tư tưởng, thì còn gây chuyện gì nữa."

Hoàng Mai Hoa liếc Từ Phụng Anh, đáp lời, chỉ lặng lẽ việc, trong lòng quyết định ít qua với Từ Phụng Anh .

Ngay từ ngày đầu, cô cảm thấy Từ Phụng Anh nhiều mưu mô thích bộ tịch. Giờ xem , chỉ nhiều mưu mô thích bộ, mà còn xa.

Loại , cô sẽ thiết, cũng sẽ đắc tội, kính nhi viễn chi.

Lúc ăn cơm trưa, Từ Phụng Anh bàn ăn bịa đặt đủ thứ chuyện của Tống Vân. Chỉ là những ngày sống chung , và một sự việc mắt thấy tai , ai cũng theo lời Từ Phụng Anh. Chỉ là đều ác nhân, đắc tội Từ Phụng Anh, cũng nhiều chuyện lời cho Tống Vân. Chuyện liên quan đến , treo cao lên.

Buổi chiều Tống Vân , tìm đội trưởng xin nghỉ, cơ thể khỏe, đến phòng y tế công xã khám bệnh.

Đội trưởng thấy Tống Vân mặt mày tái mét, đau đến mức mồ hôi ướt đẫm đầu, giật , chủ động đề nghị đưa cô đến phòng y tế. Tống Vân từ chối, phòng y tế xa, cô tự .

Đội trưởng cũng cố ép, duyệt nghỉ và bảo cô mau chữa bệnh.

Sau khi khỏi thôn, sắc mặt Tống Vân nhanh chóng trở bình thường. Cô chậm , thong thả hướng đến công xã Thắng Lợi, đường tranh thủ kiếm chút tinh tệ. Giá hoa dại cỏ dại tuy thấp, nhưng còn hơn .

Công xã Thắng Lợi cách thôn Đại Kiều ba dặm. Đến công xã Thắng Lợi tiếp mười dặm nữa là trấn Bách Dương. Trấn Bách Dương cách huyện thành còn hai mươi dặm. Nhà nào xe đạp, xe bò, xe lừa những thứ đó, chỉ bộ đến huyện, ước tính sáng tối mịt mới về, cũng việc gì.

, trong thôn, đau đầu sốt mệt, hoặc đến phòng y tế công xã lấy ít t.h.u.ố.c uống, hoặc đến bệnh xá ở trấn khám bệnh, ít khi lên huyện chữa bệnh. Một là đường xa, hai là chi phí lớn.

Nghe ý của bà Lưu, Trần Đại Đông mỗi tháng đều đưa già lên huyện khám bệnh, ít thì hai ba .

Nếu là thật, thì chi phí như , thật sự một nông dân thể gánh vác nổi.

Tống Vân đến phòng y tế công xã một vòng, lấy ít t.h.u.ố.c cảm .

Lúc đến cô quan sát kỹ vị trí, con đường nhất định qua khi về thôn, bên đường một bãi cỏ dốc, bãi cỏ mọc nhiều cỏ dại cao nửa . Tống Vân ẩn nấp phía đám cỏ dại rình rập.

Chờ một tiếng rưỡi, cô thấy một chiếc xe bò thong thả tới. Người đ.á.n.h xe là một đàn ông trung niên, ăn mậc khác gì những trai tráng trong thôn, tướng mạo trông cũng bình thường, dáng vẻ điển hình của một gã nhà quê.

Trên xe bò một cụ già, trong tay cụ cầm thứ gì đó đang ăn, giống như lạc đại loại thế.

Người đ.á.n.h xe đầu gì đó với cụ già. Cụ già mấy hài lòng vỗ vỗ tay, xuống. Tư thế và trạng thái đó, chẳng khác gì một bà lão ốm chỉ còn thở thoi thóp.

Tống Vân thấy xe bò càng lúc càng gần, cô bước từ bãi cỏ dốc.

Đột nhiên nhô một , Trần Đại Đông giật . Bà lão xe bò cũng giật suýt dậy. May mà diễn xuất , giữ vững .

Tống Vân mặt tái mét, ôm bụng, yếu ớt hướng Trần Đại Đông kêu lên: "Chú ơi, cháu là tri thức thanh niên thôn Đại Kiều, đau bụng dữ dội quá, chú thể cho cháu nhờ một đoạn ?"

 

Loading...