Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 38: Cháu Nội

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:18:54
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân bước từ chuồng bò lúc chín giờ tối. Hai chị em dựa ánh đèn pin dần rời xa nơi . Khi sắp tới chỗ dốc , một bóng đen từ rừng cây bên đường bước , khiến Tống Vân giật , lập tức nắm chặt viên đá trong tay chuẩn phản ứng.

"Là , Tề Mặc Nam."

Tống Vân lặng lẽ bỏ viên đá xuống, rọi đèn pin về phía . Ánh sáng mạnh khiến Tề Mặc Nam nheo mắt, đưa tay lên che.

Xác nhận danh tính xong, Tống Vân dịch chùm sáng sang chỗ khác, hỏi với giọng vui: "Anh cố tình trốn ở đây dọa ?"

Tề Mặc Nam: "...Trông giống nhàn rỗi ?"

Anh bước vài bước về phía Tống Vân, : "Xin , cô sợ. cố ý." Nói đưa túi đồ trong tay : "Đây là thứ săn trong núi. Ngày mai cô thể nấu giúp cho ông ?"

Tống Vân nhận lấy, túi khá nặng. Ánh đèn pin chiếu rõ hai con gà rừng và một con thỏ béo.

"Còn cái nữa." Tề Mặc Nam lấy một hộp cơm: "Trứng gà rừng nhặt ."

Tống Vân hiệu cho Tống Tử Dịch nhận lấy. Tề lão là ông nội , việc cháu nội hiếu thảo với ông là lẽ đương nhiên.

Cô chú ý tới chiếc ba lô lớn lưng Tề Mặc Nam: "Anh chuẩn ?"

Tề Mặc Nam lắc đầu: "Còn mười lăm ngày nghỉ phép, ."

Tống Vân trợn mắt: "Không đeo ba lô?" Chợt nhớ lời Tề lão lúc nãy, ông bảo Tề Mặc Nam về khu quân sự. Hóa ông cháu trai thực .

"Vậy đêm nay ngủ ở ? Không lẽ ngủ trong rừng?"

Thời tiết nơi đây thất thường, đặc biệt chênh lệch nhiệt độ sáng tối lớn. Đêm nay nhiệt độ chỉ vài độ, ngủ trong rừng dù là quân nhân dẻo dai cũng khó chịu nổi. Không thể đốt lửa vì dễ dân làng phát hiện, chỉ cách chịu đựng.

Tề Mặc Nam phủ nhận. Anh định qua đêm tạm trong rừng. Khi huấn luyện ngoài trời, điều kiện đôi khi còn khắc nghiệt hơn, bận tâm.

Tống Vân thấy im lặng, gì, chỉ thốt câu khô khan: "Vậy cẩn thận." Nói cùng Tử Dịch.

Đi mươi bước, cô nỡ, gọi với theo bóng lưng đang khuất rừng: "Nếu ngại, chỗ phòng trống. Chỉ là giường sưởi xong, ngủ đất."

Tề Mặc Nam dừng bước, ngờ cô gái vẻ lạnh lùng chủ động mời .

"Tiện ?" Anh hỏi.

Còn mười lăm ngày phép, sẽ ở ít nhất mười ngày. Không thể mãi ngủ trong rừng, nếu làng thì nhất.

"Tiện mà. Nhà thuê khá rộng, chỉ và Tử Dịch. Có phòng trống, giường sưởi sắp xong ."

Thấy Tống Vân chân thành, Tề Mặc Nam khách sáo, gật đầu theo hai chị em xuống dốc Dương.

Dù đêm khuya dân làng hẳn ngủ, Tống Vân vẫn dẫn cửa .

Tề Mặc Nam ngờ nhà cô thuê rộng thế, cách xa làng, gần dốc Dương, quả là nơi ở lý tưởng.

Với lúc cũng .

Tống Vân hỏi ăn tối . Tề Mặc Nam thành thật trả lời , còn hỏi nhà gì ăn .

Thế là giữa đêm, khói bếp bay lên từ ngôi nhà hoang.

Tống Vân nấu đơn giản: mì sợi, hai quả trứng gà rừng nhặt , rắc hành, rưới dầu mè. Mùi thơm ngào ngạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-38-chau-noi.html.]

Trong lúc nấu mì, Tử Dịch đun nước sôi. Gà rừng cắt tiết, giờ chỉ cần nhúng nước sôi vặt lông. Hai chị em sạch hai con gà ánh trăng.

Tề Mặc Nam ăn xong tự rửa bát, xong xuôi xách con thỏ thịt, động tác nhanh gọn, rành rọt.

Đến mười giờ rưỡi, gà và thỏ sạch sẽ. Đêm lạnh, Tống Vân đặt thịt nồi đất, đậy , chèn đá lên đề phòng thú hoang.

Cô dẫn Tề Mặc Nam sang phòng tây lắp giường sưởi, nơi duy nhất thể ở tạm.

Anh phàn nàn. Dù giường nhưng cửa cửa sổ, chịu rét ngoài trời.

Vừa sắp xếp ba lô xong, định lấy quần áo lót ngủ, hai chị em tới.

Tử Dịch bê chiếu mới, Tống Vân ôm bó rơm phơi khô vốn để nhóm lửa, giờ trải giường tạm.

Trải rơm , phủ chiếu lên.

Tề Mặc Nam thấy thế , nào ngờ Tống Vân còn đem tới chăn cũ: "Chăn em trai dùng, đừng ngại."

Thực là của Hoằng Vĩ, con ruột Tống Vệ Quốc, từng là em cô.

Vân Vũ

"Cảm ơn." Anh thật lòng. Cô gái lòng hơn tưởng.

Tống Vân ngáp dài: "Nghỉ . Sáng sáu giờ dậy, dọn phòng gọn gàng. Ngày mai thợ tới, nhất đừng để họ thấy ."

Tề Mặc Nam gật đầu: " hiểu."

Tống Vân ngáp ngắn ngáp dài về phòng củi. Tử Dịch tập luyện, cô vội bắt kịp, sợ một ngày thằng em thiên tài vượt mặt thì hổ c.h.ế.t.

Nhà cô yên ắng, nhưng nhà đội trưởng Lưu vẫn sáng đèn.

Bác Vương chồng về, vội khoác áo , thấy ông mệt mỏi, hỏi: "Thế nào ?"

Đội trưởng Lưu lắc đầu: "Còn thế nào? Từ dốc cao ngã xuống, bốn gãy tay gãy chân. Một đứa đầu vỡ, khâu mấy mũi, suốt ngày c.h.ử.i bới ở viện."

Bác Vương chẳng thương hại, nhăn mặt hỏi: "Họ khó ông ?"

Mặt đội trưởng Lưu đen : "Lũ khốn, tự ngã bảo hại, rõ ràng, hành hạ mãi. May lãnh đạo tới thông cảm, bắt bẻ nhiều."

Không bắt bẻ nhiều nghĩa là bắt bẻ.

Bác Vương chửi: "Đồ vô , c.h.ế.t quách ."

Đội trưởng Lưu : "Chuyện kỳ lạ lắm."

"Kỳ ?" Bác Vương tò mò.

"Chân bốn đứa gãy cùng một chỗ." Ông chỉ khoeo chân : "Đều gãy chỗ . Nếu tay gãy chỗ khác , tưởng ma quỷ hại."

Bác Vương kinh ngạc, bĩu môi: "Chắc do chúng nhiều điều ác, giờ báo ứng."

Đội trưởng Lưu bình luận, sờ bụng hỏi: "Có gì ăn ? Đói cả ngày ."

Thế là giữa đêm, nhà đội trưởng Lưu cũng khói bếp bay lên.

 

Loading...