Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 373: Ý Thức Phòng Chống Lừa Đảo

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:28:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân đến mặt thiếu niên, nắm lấy cổ tay , “Dẫn em một nơi.”

Thiếu niên định lên tiếng, Tống Vân , “Suỵt, yên lặng một chút, thì vở kịch đều em ồn mà mất hết đấy.”

Vẻ mặt thiếu niên đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lời hét lên, để mặc cho chị mặc quân phục mặt dắt .

Tống Vân dắt thiếu niên đến dừng bên ngoài một cái lều, hiệu cho đừng lên tiếng, chỉ chỉ tai , bảo tập trung lắng .

Lúc , từ trong lều vang lên âm thanh quen thuộc.

“Báu ngoan của bà, bà kiếm đồ ăn cho cháu đây.”

“Bà ơi, là cháo với màn thầu nữa ? Cháu ăn thịt cơ, màn thầu cháu ăn chán , hôm nay cháu ăn năm cái màn thầu .”

Giọng một đàn ông vang lên, “Mẹ, kiếm màn thầu ở thế?”

“Gặp một thằng ngốc, bà ba bữa ăn, liền đưa hết cháo và màn thầu cho bà . Sao ngu ngốc như chứ, khác gì cũng tin.” Vừa dạy cháu trai, “Báu ngoan của bà, cháu thể giống loại ngốc như , thà rằng bản ăn, cũng đem đồ ăn cho khác, thật là ngu xuẩn. Bất kể lúc nào, đồ ăn đồ dùng đều dành cho bản , đừng quan tâm đến sống c.h.ế.t của khác, chỉ cần lo cho bản chúng .”

Thiếu niên những lời đối thoại , như trời trồng, c.h.ế.t lặng.

Tống Vân kéo thiếu niên rời , một quãng , thả cổ tay thiếu niên , vỗ vỗ vai , ôn tồn : “Những như thế chỉ là thiểu thôi, đa vẫn chân thành lương thiện. Vì em phân biệt, nào thể giúp, nào đáng để giúp, em nắm rõ trong lòng.”

Ánh mắt thiếu niên đầy mê , đối với , việc quá khó, khó hơn cả học tập.

“Không , em còn nhỏ, chuyện như thế , từ từ sẽ hiểu, đợi khi em lớn lên, tiếp xúc với và việc nhiều hơn, tự nhiên sẽ hiểu.”

Sẽ chứ? Thiếu niên , vẫn mê .

“Đi thôi, chị dẫn em lấy cơm, bụng em kêu nửa ngày .” Tống Vân .

Thiếu niên ngại ngùng, “Cảm ơn chị!”

Tống Vân liếc bộ quần áo thiếu niên đang mặc, mới, giống như quần áo mới may, thêm kiểu tóc mái bằng che trán khác của , toát lên một khí chất khác biệt, “Em là dân nạn ở đây đúng ?”

Thiếu niên lắc đầu, “Dạ , em mới đến hôm nay, đến đây tìm chị gái và chị họ em trai họ của em.”

Ủa?

Tống Vân ngoảnh đầu , chăm chú kỹ thiếu niên mặt.

Lúc quá chú ý, cũng nghĩ đến phương diện đó, bây giờ nghĩ đến phương diện đó , khuôn mặt thiếu niên, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc. Dung mạo , rõ ràng là giống chị họ.

“Em đừng bảo là họ Bạch chứ?” Tống Vân hỏi.

Thiếu niên kinh ngạc, “Chị ?”

“Bạch Thư Đình?” Tống Vân hỏi.

“Chị em?” Bạch Thư Đình hỏi xong đột nhiên phản ứng , mặt lộ vẻ vui mừng, “Chị là chị họ Tống Vân?”

Tống Vân gật đầu , “ , gọi chị là Vân tỷ là .”

Bạch Thư Đình mắt sáng rỡ, “Vân tỷ, chị giống hệt trong tưởng tượng của em.”

“Ồ? Trong tưởng tượng của em chị như thế nào?” Tống Vân hỏi.

Bạch Thư Đình vẻ mặt phấn khích, “Nữ hùng, nữ hùng xinh .”

Tống Vân nhóc chọc , “Nữ hùng đều là loại từ trời giáng xuống cứu khổ cứu nạn, chị giống chỗ nào chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-373-y-thuc-phong-chong-lua-dao.html.]

Bạch Thư Đình nghiêm túc : “Chị giống, chị chính là nữ hùng. Chị cứu bố và chị gái em, chị gái chị như thần nữ hạ phàm, đột nhiên xuất hiện mặt họ, chị còn đưa thần d.ư.ợ.c thể dịu cơn đau của bố, trong lòng em, chị chỉ là nữ hùng, chị chính là nữ thần.”

Tống Vân đến mức thể ngậm miệng , “Quả nhiên là quân tử từ nước Y trở về, khen cũng khác khác.”

Bạch Thư Đình cũng vui mừng, chị họ dường như còn hơn so với tưởng tượng, đặc biệt thích chị họ .

Tống Vân dẫn Bạch Thư Đình lấy cơm nữa, mặc dù chỉ cháo gạo và màn thầu, Bạch Thư Đình vốn quen sống cuộc sống sung túc vẫn ăn ngon miệng, thể thấy gia giáo nhà họ Bạch quả thật .

Bất kể là Bạch Nhuynh Nhuynh Bạch Thư Đình, đều thói quen xa xỉ xa hoa của các công tử tiểu thư trong các gia tộc hào môn thông thường, đối đãi với với việc đều giữ sự ngây thơ thuần thiện. Đối với hào môn mà , đây lẽ là điều , nhưng trong mắt Tống Vân, tính cách như , chỉ là cần tăng cường ý thức phòng chống lừa đảo.

Hai chị em họ ăn cơm xong, Bạch Thư Đình dẫn Tống Vân đến cái lều sắp xếp cho gia đình họ Bạch.

Bạch Thanh Phong vợ chồng và cụ bà họ Cố dậy , Bạch Nhuynh Nhuynh lấy cơm cho họ, ngoài cháo và màn thầu do hậu cần nấu, còn một đồ hộp thực phẩm họ tự mang theo, lẽ vì đói bụng, tâm tình , cả nhà đều ăn ngon miệng.

Vừa ăn xong, còn kịp dọn dẹp, giọng của Bạch Thư Đình vang lên từ bên ngoài, “Bố , bà, chị, em dẫn chị họ đến .”

Nghe thấy lời , kích động nhất ai khác ngoài cụ bà họ Cố. Ở đây, hiện tại chỉ một từng gặp Tống Vân, trong lòng mong đợi thấp thỏm, sợ đứa cháu ngoại từng gặp mặt thiết với bà lão như bà.

Tấm rèm lều vén lên, cô gái mặc quân phục bước .

Nhìn thấy khuôn mặt đó trong nháy mắt, lão bà liền vỡ òa, thể kiềm chế .

Giống quá, giống Thanh Hà quá. Khi bà và chồng con rời Bắc Kinh đến Hồng Kông, Thanh Hà chính là dáng vẻ . Đứa con gái mà bà ngày đêm nhớ thương, chính là dáng vẻ .

“Ngoại.” Tống Vân già đầm đìa nước mắt, trong lòng cũng chua xót, bước lên phía dịu dàng gọi một tiếng, chủ động nắm lấy tay già.

Cụ bà họ Cố nắm chặt lấy tay Tống Vân, mở miệng nức nở thành tiếng, căn bản nên lời.

Tống Vân ôm lấy lão bà, nhẹ nhàng vỗ về một lúc, rốt cuộc khiến lão bà bình tĩnh .

Vân Vũ

Lão bà ngại ngùng, tiếp lấy chiếc khăn tay con dâu đưa để lau mắt lau mặt, “Xem bà , chỉ , đến một câu cũng .”

Tống Vân lão bà nhất định là thấy khuôn mặt cô mà nhớ đến con gái ly biệt nhiều năm, nhất thời tâm tình quá kích động mới như .

Nhớ đến vẫn đang mong đợi gặp cha , cô thở dài trong lòng, “Ngoại, cháu vẫn chuyện ngoại mất, cháu dám .”

Nhắc đến chuyện , lòng lão bà đau như cắt, nhưng mất là mất , dù đau lòng thế nào cũng vô dụng.

“Không , lúc đó để bà với cháu. Bố cháu, ngoại của cháu, lúc chịu khổ đau gì, yên bình, chỉ là nhớ cháu, hối hận lúc đó cưỡng ép dẫn cháu .”

Tống Vân gật đầu, tỏ thông cảm.

Nếu đổi là cô, cô cũng sẽ hối hận.

“Ngoại, hiện tại thời cuộc bắt đầu biến hóa , thứ sẽ dần dần lên.”

Lão bà gật đầu, “Bà đều cháu , bố cháu hiện tại thể dạy học ở bên đó, đều là công lao của cháu, bằng bọn họ còn chịu bao nhiêu khổ cực.”

Tống Vân , “Cháu chỉ tròn bổn phận của con cái, cũng gặp quý nhân thể giúp đỡ, may mắn.”

Quả thật may mắn, nếu Hứa sư trưởng, chuyện thể thuận lợi như .

Cụ bà họ Cố dùng sức vỗ vỗ mu bàn tay Tống Vân, lòng ơn và vui mừng thể thành lời, yêu quý đứa cháu ngoại mặt đến tận xương tủy.

“Ngoại, hai hôm nữa chuyện ở đây sắp kết thúc , lúc đó cũng đừng về Bắc Kinh nữa, cùng chúng cháu đến Xuyên tỉnh , chúng đến Xuyên tỉnh ăn Tết, đợi Tết thời tiết ấm áp hơn một chút, cháu đưa đến Hắc tỉnh đoàn tụ với bố cháu, ?”

 

Loading...