Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 330: So người với người, đúng là muốn vứt bỏ đi

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:26:14
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Lệ Phần : “Lần em gửi về nhà cho bố hai chiếc áo len tự đan, ngờ thất lạc cả bưu kiện. Em đành đan hai chiếc nữa, cộng thêm chút sơn hào mà dạo em tích cóp . Đến lúc đó phiền chị mang về giúp em.”

Tống Vân lập tức gật đầu đồng ý, cô từ Hồng Kông mang về nhiều món đồ như , đến lúc đó cũng sẽ gửi tặng nhà dì Trương một phần.

, bố, , con qua đường Chính Đức, Tử Dịch 8 đường Chính Đức là nhà của chúng , nên con đến xem thử.”

Bạch Thanh Hà hỏi: “Con phát hiện trong nhà đang khác ở ?”

Tống Vân gật đầu: “Vâng, chuyện ạ?”

Bạch Thanh Hà khẽ mím môi, liếc Tống Hạo một cái, gì.

Tống Hạo mặt đỏ ửng, ngại ngùng mở miệng .

“Sao thế ạ?” Tống Vân lập tức nhận sự bất thường, vội hỏi.

Cuối cùng thì Tống Hạo cũng lên tiếng: “Nếu bố đoán nhầm thì nhà chiếm giữ căn nhà của chúng chắc là gia đình em họ của bố.”

Qua lời kể của Tống Hạo, Tống Vân một câu chuyện buồn , hoang đường, bi thương, nhưng bình thường trong thời đại .

Tống Hạo em ruột, chỉ một chị gái lấy chồng xa, điều kiện gia đình ở Bắc Kinh chỉ xem là bình thường, thuộc tầng lớp công nhân viên chức. Các em họ cũng đều tương tự, đều là con em gia đình công nhân nhà máy, lớn lên trong khu tập thể công nhân.

dần dần, Tống Hạo trở nên khác biệt. Anh thông minh, học giỏi, nhanh chóng bỏ xa những em họ , trở thành sinh viên đại học, trở thành giảng viên đại học, thậm chí còn lấy con gái một gia đình giàu .

Khi những em họ của còn đang tranh giành một căn phòng nhỏ để phòng cưới, thì chỉ ký túc xá rộng rãi dành cho giảng viên, mà còn sở hữu một căn nhà tứ hợp viện. Trong căn nhà tứ hợp viện với hơn chục phòng sáng sủa đó, chỉ bốn họ sống, và cũng chỉ thỉnh thoảng mới đến ở một hai ngày.

Đó là phúc phận của Tống Hạo, những em họ ghen tị đến mấy cũng , chỉ thể , khi gặp mặt hiếm hoi cũng chỉ dám vài câu chua ngoa, chứ .

Thế nhưng thời thế đổi nhanh chóng.

Một em họ của Tống Hạo dựa việc tố cáo khác len lỏi Ủy ban Cách mạng, thậm chí trở thành một tay chân nhỏ. Đương nhiên, Tống Hạo cũng trở thành bàn đạp để leo cao.

Căn nhà tứ hợp viện của Bạch Thanh Hà đương nhiên cũng gia đình đó chiếm đoạt.

Tống Hạo mặt mày đầy hổ: “Người khác đều cho rằng con liên lụy đến bố, kỳ thực là bố liên lụy đến con. Nếu vì bố, lẽ con chịu khổ như .”

Bạch Thanh Hà lắc đầu: “Không thể . Không đứa em họ của , thì cũng sẽ khác. Gia tộc họ Bạch đây ở Bắc Kinh danh tiếng quá lớn, ít đến em, họ sẽ buông tha miếng mồi béo bở như em .”

Tống Vân hỏi: “Ngoài nhà cửa, họ còn lấy của bố những gì nữa?”

Tống Hạo : “Chỉ là những đồ đạc trong nhà thôi.”

Tống Vân Bạch Thanh Hà, Bạch Thanh Hà nháy mắt với cô, gì.

Tống Vân hiểu .

Hóa đơn thuần như trong tưởng tượng, ít nhất bà còn giấu đồ. Có lẽ một tài sản ông ngoại để giấu , ngay cả bố cũng .

Tống Vân : “Không , cứ để họ ở tạm . Đợi khi cả nhà chúng trở về Bắc Kinh, nhiều cách để tống cổ họ ngoài. Và những thứ họ vơ vét từ nhà , cũng bắt họ trả từng thứ một, thiếu thứ gì.”

Nếu câu đây, lẽ Tống Hạo và Bạch Thanh Hà sẽ tin, bởi đó là Ủy ban Cách mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-330-so-nguoi-voi-nguoi-dung-la-muon-vut-bo-di.html.]

bây giờ, họ tin.

Tống Vân cô sẽ lấy nhà, thì nhất định cô sẽ lấy .

“Căn nhà tứ hợp viện ở đường Chính Đức là khi thi đỗ Đại học Bắc Kinh, ông bà ngoại đặc biệt mua sắm cho . Họ ở đó gần Đại học Bắc Kinh, về nhà cũng tiện.” Bạch Thanh Hà , dừng một chút, bà tiếp tục: “Ngoài căn nhà tứ hợp viện ở đường Chính Đức, còn một tòa nhà kiểu Tây hai tầng rưỡi ở đường Bình Dương, và một căn nhà sân lớn ở đường Quảng Phong. Trong ngõ Bách Hoa ở đường Hội Dân cũng một căn nhà, nhỏ hơn nhưng trang trí tinh tế. Thời học cấp ba sống ở đó.”

Tống Vân từng chứng kiến sự giàu của gia tộc họ Bạch ở Hồng Kông, giờ kể những bất động sản , cô thấy chút ngạc nhiên nào, ngược cảm thấy đây mới là chuyện bình thường.

Tống Hạo thì vô cùng kinh ngạc: “Sao chuyện ?”

Vân Vũ

Bạch Thanh Hà : “Lúc mới kết hôn, em vốn định , nhưng những họ hàng nhà cứ chạy đến mặt than khổ, lúc thì tiền đủ tiêu, nuôi nổi con, lúc nhà chật chội, mượn nhà. Anh dám lúc đó động lòng trắc ẩn ? Nếu lúc đó em còn những căn nhà , xem cho mượn ?”

Tống Hạo mặt mày ngượng ngùng, lúc đó còn qua với họ hàng, bố vẫn còn sống, mà bố trọng thể diện. Nếu Thanh Hà trong tay nhiều nhà trống như , chắc chắn sẽ tìm cách đòi của Thanh Hà một hai căn.

Bạch Thanh Hà tiếp tục: “Về tình hình ngày càng , bố cả em đều rời . Trong nhà của cải trở thành họa, nên em đành giấu kín chuyện .”

“Mấy căn nhà đó cứ để trống suốt ư?” Tống Vân hỏi.

Bạch Thanh Hà lắc đầu: “Ngoài căn nhà nhỏ trong ngõ Bách Hoa ở đường Hội Dân, những căn còn đều cho thuê hết. Căn nhà trong ngõ Bách Hoa cho một họ hàng xa ở miễn phí, thu tiền nhà, chỉ cần cô giúp dọn dẹp, bảo dưỡng nhà cửa. Điều kiện duy nhất là động đến đồ trang trí trong sân nhà , từng ngọn cỏ, cành cây đều động .”

Tống Vân thấy lòng xúc động, giấu đồ gì trong căn nhà nhỏ đó , nếu đưa yêu cầu như .

Bây giờ tiện hỏi, để .

“Mấy chỗ cần con xem tình hình ạ?” Tống Vân hỏi.

Bạch Thanh Hà lắc đầu: “Không cần, bây giờ xem cũng vô ích. Nếu chúng thể phản công, thì những căn nhà e là lấy .”

Mạc lão cũng nghĩ đến căn nhà của ở Bắc Kinh. Ông nhờ Tề Mặc Nam điều tra giúp, nhà của ông khác chiếm đoạt, nhưng chính con cháu trong nhà chiếm giữ. Sau nếu cơ hội trở về, trong căn nhà của còn chỗ cho ông nương .

Mỗi nghĩ đến chuyện , Mạc lão thấy nghẹn lòng, đặc biệt là khi bên cạnh còn ông lão họ Tề đối chiếu.

Cùng là những ông lão ông nội, rốt cuộc ông Mạc già kém ở chỗ nào? Tại gặp một cháu trai như Tề Mặc Nam chứ?

Mạc lão nghĩ, ông lão họ Tề ở Bắc Kinh kỳ thực cũng một căn nhà nhỏ. Nghe Tề Mặc Nam , căn nhà đó hiện vẫn còn trống. Tề Quốc Cường từng tính toán đến căn nhà đó, chỉ là ông Tề giao phó căn nhà cho một mà Tề Quốc Cường dám trêu chọc để trông coi, và rõ căn nhà đó là để dành cho Tề Mặc Nam, ai phép động .

Còn căn nhà của ông, từ ngày ông hạ phóng, lập tức nhà đứa con trai cả chiếm giữ. Sau đó, nhà đứa con trai thứ hai cũng dọn ở. Một tòa nhà kiểu Tây hai tầng rưỡi, sáu phòng, thế mà chẳng còn sót một phòng nào, chiếm hết để ở. Còn ông lão già của họ thì ở trong núi đồi hẻo lánh , chẳng ai thèm đoái hoài.

là nghẹn lòng quá.

Mạc lão dậy trở về phòng, bóng lưng chút cô đơn.

Sáng hôm , đội trưởng Lưu cầm chiêng gõ một vòng quanh thôn, thông báo rộng rãi hôm nay Tống Vân và hai vị bác sĩ khác sẽ khám bệnh từ thiện tại trụ sở đội, ai bệnh thì nhanh chóng đến chữa trị, ai bệnh thì . Và nhấn mạnh, bác sĩ chỉ khám miễn phí, còn nếu cần dùng t.h.u.ố.c thì vẫn theo quy định cũ, đừng giả vờ ngốc nghếch.

Nghe thông báo của đội trưởng, ít các cô, các chị vội vã gác việc đang , rời khỏi thôn, hối hả chạy về nhà đẻ.

Nhà đẻ của ai mà chẳng bệnh, cơ hội như thế , thể bỏ lỡ.

 

Loading...