Lời Triệu Tiểu Mai dứt, ánh mắt đều đổ dồn về Tống Vân. Tống Vân thẳng Triệu Tiểu Mai, nghiêm túc hỏi: "Ai là Lý Thắng Lợi ?"
Triệu Tiểu Mai sững , ngờ nhận câu trả lời . Trước khi kịp định thần, cô thấy Tống Vân bỗng tỏ vẻ hiểu , chỉ tay về phía Lý Thắng Lợi hỏi: "Là nhét trứng gà túi áo cô đấy ?"
"Phụt!" Không ai phá lên , cả đám cùng ầm lên. Lý Thắng Lợi đỏ mặt như gấc chín, còn Triệu Tiểu Mai run lẩy bẩy. Các nữ tri thức thanh niên lặng lẽ lùi vài bước, tránh xa Triệu Tiểu Mai, trong khi các nam tri thức thì nhăn mặt như nuốt ruồi, chẳng hiểu đang ghê tởm chuyện gì.
Màn kịch chấm dứt khi bố của Lý Thắng Lợi là kế toán Lý xuất hiện.
Triệu Tiểu Mai chịu nhận việc cắt cỏ lợn, cuối cùng kế toán Lý quyết định vẫn giao cho Tống Vân đảm nhận, ai còn dám ý kiến.
điều khiến Triệu Tiểu Mai ngờ tới là chiêu bài vốn luôn hiệu nghiệm đây — giả vờ yếu đuối, đảo mắt đưa tình khi đồng để đàn ông giúp đỡ — hôm nay thất bại t.h.ả.m hại ở thôn Thanh Hà.
Vân Vũ
Suốt buổi sáng, cô liếc mắt đưa tình bao nhiêu , tay ôm eo xoa vai liên tục, mắt mỏi nhừ vì đảo liên hồi, nhưng chẳng đàn ông nào gần giúp cô việc.
Cô rằng, phần lớn thanh niên trai tráng trong thôn đều sang nhà Tống Vân giúp sửa nhà. Những còn đồng đa là đàn ông cùng vợ. Đã vợ bên cạnh, ai dám liếc mắt nữ tri thức? Chẳng khác nào tự rước họa !
Đặc biệt, Triệu Tiểu Mai còn là đối tượng "phòng thủ" hàng đầu của các bà các chị, cho chồng con trai gần khu vực cô việc.
Kết quả, Triệu Tiểu Mai thành nhiệm vụ, cả ngày vất vả chỉ kiếm hai công. Trong khi đó, Tống Vân cùng em trai nhàn nhã kiếm bốn công chỉ trong buổi sáng, buổi chiều đồng, ở nhà đan rổ tre, nắp tre.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đến ngày hẹn cùng bác Vương sang thôn Quế Tử.
Lưu Phương Phương khỏe hơn nhiều, đòi cùng. Bác Vương thương con, sợ con khỏi mệt, liền đến chuồng trâu tìm bác Trương thuê xe trâu.
Thuê xe trâu cả ngày tốn một đồng, tiền đưa bác Trương mà nộp cho đội, vì trâu và xe đều là tài sản tập thể. Ngoài , biếu bác Trương hai hào công sức hoặc đồ vật tương đương.
Thấy Tống Vân cũng cùng, bác Trương vui lắm, nhận hai hào của bác Vương, còn lấy hai hào trong túi đưa cho Tống Vân: "Cháu còn t.h.u.ố.c Đại Tiền Môn ?"
Tống Vân đẩy tay từ chối: "Cháu còn ạ." Cô lấy từ túi vải bên hông một bao Đại Tiền Môn đưa bác Trương.
Bác Trương vui mừng nhận lấy, kiên quyết đưa hai hào, Tống Vân đành nhận.
Xe trâu lắc lư đến thôn Quế Tử, bác Vương bảo bác Trương đợi ở đầu làng, dẫn Tống Vân và Lưu Phương Phương bộ .
Em họ của Lưu Tiền Phương lấy chồng ở thôn Quế Tử, Tống Vân cũng gặp. Hai vợ chồng đang giếng ở thôn Thanh Hà, tính tình thật thà chịu khó, thuê ngoài, tự tỉ mỉ nên hai ngày vẫn xong, nhưng họ hứa hôm nay sẽ thành.
Vừa làng, bà hàng xóm nhận bác Vương liền chạy chào, nhưng mắt rời Tống Vân:
"Cô gái nhà ai thế? Sao giờ thấy? Là thôn Thanh Hà ?" Thấy bác Vương định , bà vội hỏi.
Bác Vương : "Đây là Tống tri thức mới đến thôn chúng , hôm nay đồng nên chơi cùng ."
Nghe là tri thức, ánh mắt bà sáng rực: "Ra là tri thức , bảo da trắng nõn thế! Đẹp quá, đối tượng ?"
Bác Vương trừng mắt: "Có ai gặp hỏi chuyện riêng thế ? Tống tri thức đối tượng liên quan gì đến bà? Thôi, chúng còn bận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-33-khong-co-dan-ong-nao-giup-co-ta-lam-viec.html.]
Bà vẫn buông, lẽo đẽo theo hỏi đủ thứ. Tống Vân giả vờ , cuối cùng bác Vương mắng cho một trận mới chịu .
Khi bà khuất, bác Vương khẽ : "Tiểu Vân, bà . Con trai bả là đồ du côn, việc gì dám . Cháu đừng tiếp chuyện, cũng đừng tin lời bả, tránh xa càng ."
Tống Vân gật đầu: "Cháu hiểu , cảm ơn bác."
Bác Vương hối hận vì dẫn Tống Vân đến đây. Lúc đầu chỉ nghĩ đến bệnh của Phương Phương, quên mất trong thôn còn loại . Nếu Tống tri thức nhà họ để ý thì nguy to.
đến , cũng thấy , giờ gì cũng muộn.
Bác Vương dẫn Tống Vân và Phương Phương đến một ngôi nhà ngói.
Suốt dọc đường, đây là đầu tiên Tống Vân thấy nhà ngói, ngoại trừ trụ sở đội thôn Thanh Hà.
Gọi cửa vài tiếng, một cô gái trẻ mở. Thấy bác Vương, cô hỏi nhiều, trực tiếp dẫn .
Cổng đóng , cô gái dẫn ba sân . Sân bài trí khá thanh nhã nhưng cầu kỳ.
Một cụ già tóc bạc uống bên bàn đá, bàn ngoài chén còn một cuốn sách cũ kỹ. Thấy cháu dâu dẫn , cụ vội vàng gập sách , cất nhanh hộp gỗ bên cạnh.
"Ai bệnh?" Cụ Phí hỏi thẳng.
Bác Vương bước đến, khẽ: "Lão gia, hôm nay đến khám bệnh, mà là mua thuốc."
Cụ Phí liếc : "Mua t.h.u.ố.c gì?"
Bác Vương lấy tờ đơn: "Tất cả t.h.u.ố.c trong đơn , đều mua."
Cụ Phí đón lấy, thoạt đầu xem lướt, nhưng khi hết, biểu hiện cụ đổi. Cụ đeo kính lão, nghiền ngẫm từng chữ đơn, xem lẩm bẩm: "Diệu, thật diệu! Đơn t.h.u.ố.c quả là tuyệt diệu."
Bác Vương sốt ruột ngắt lời: "Lão gia, ngài đủ các vị t.h.u.ố.c ?"
Cụ Phí lắc đầu: "Bà thật , đơn t.h.u.ố.c từ mà ?"
Bác Vương Tống Vân, Tống Vân khẽ gật.
Được đồng ý, bác Vương mới : "Là do Tống tri thức kê đơn, thể chữa chứng bệnh bẩm sinh của Phương Phương nhà ."
Cụ Phí chỉnh kính, ánh mắt sắc bén Tống Vân. Thấy chỉ là một cô bé, cụ ngạc nhiên: "Đơn t.h.u.ố.c do cháu kê?"
Tống Vân bước lên, mỉm : "Đơn t.h.u.ố.c do cháu căn cứ tình trạng của Phương Phương mà kê ạ."