Tống Vân dựa theo tình trạng cơ thể của Hoàng Oánh mà điều chỉnh đơn thuốc, dặn dò bà Hoàng mỗi ngày cho Hoàng Oánh uống một bát t.h.u.ố.c sắc, uống liên tục trong bảy ngày, đến lúc đó chứng hàn của cô sẽ loại bỏ, thể trở bình thường như khác.
Những lời nếu đặt đây, bà Hoàng thật sự dám tin.
bây giờ, tận mắt chứng kiến con gái hôn mê mấy ngày cứu sống, những tinh thần ngày càng hơn, mà ngay cả tay chân cũng trở nên ấm áp, bà lý do gì để tin những lời , thậm chí còn tin chắc chút nghi ngờ, ánh mắt Tống Vân cũng trở nên khác.
Ngay cả sắc mặt của Hoàng Chí Cường cũng dịu dàng hơn nhiều, vốn dĩ sự chán ghét và thù địch với y học cổ truyền Trung Quốc cũng tiêu tan phần nào.
Hoàng Oánh khi uống một bát cháo tiếp tục chìm giấc ngủ. Lần là hôn mê, mà là nghỉ ngơi bình thường.
Bạch Nhuynh Nhuynh đề nghị cáo từ, bà Hoàng tự tiễn họ đến cửa, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Vân buông, “Tiểu thư Tống, cô cứu mạng A Oánh, ân tình khắc cốt ghi tâm, ngày khác khi chuẩn xong, nhất định sẽ đến tận nhà để bày tỏ lòng ơn.”
“Không cần ạ, em và A Oánh vốn dĩ cũng là bạn bè, bạn bè giúp đỡ lẫn mà, gì , bác cần ghi nhớ trong lòng.” Tống Vân .
Tuy là , nhưng bà Hoàng dám ghi nhớ trong lòng, ân cứu mạng, thể chỉ bằng một câu cảm ơn mà nhẹ nhàng lướt qua .
Bà Hoàng ngày khác sẽ đến tận nhà bày tỏ lòng ơn, Tống Vân tưởng rằng “ngày khác” ít nhất cũng năm sáu ngày, nào ngờ mới qua hai ngày, bà Hoàng tới.
Bà cùng quản gia, mang theo nhiều đồ, thấy Tống Vân thiết như là gì, “Tiểu Vân, thể gọi cháu như ?”
Tống Vân mỉm gật đầu, “Dĩ nhiên ạ, em cũng theo cách gọi của biểu tỷ, gọi bác là Bá mẫu ạ.”
“Có gì mà , vui lắm.” Bà Hoàng khác hẳn với vẻ tiều tụy lúc , bây giờ trông khí sắc hơn bao nhiêu, nụ mặt cũng vô cùng chân thành, “A Oánh cũng đến, nhưng giữ , tuy khỏe hơn nhiều, nhưng dù vẫn khỏi hẳn, dám để nó ngoài hứng gió .”
Tống Vân gật đầu, “ là như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-312-den-tan-nha-bay-to-long-biet-on.html.]
Bà Hoàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Vân, cảm thán : “Thật ngờ, cháu còn trẻ như mà y thuật giỏi đến thế, so với những bác sĩ Tây hơn bao nhiêu , chữa trị cho A Oánh lâu như , kiểm tra trái kiểm tra , cuối cùng chẳng tìm gì, đừng đến chuyện chữa khỏi bệnh cho A Oánh, theo , vẫn là y học cổ truyền Trung Quốc lợi hại.”
Bạch Nhuynh Nhuynh tiếp lời, “ , y học cổ truyền Trung Quốc truyền thừa mấy nghìn năm , dĩ nhiên là lợi hại.”
Bạch Nhuynh Nhuynh cũng vui, thậm chí là phấn khích, chỉ vì Hoàng Oánh, mà còn vì bố cô. Sau khi tận mắt chứng kiến y thuật của Tống Vân, cô càng tin tưởng những lời Tống Vân đây, chỉ cần bố thể định tình trạng bệnh, tìm cơ hội trở về Trung Quốc, Tống Vân sẽ thể chữa trị cho bố.
Bà Hoàng lượt dâng lên những món quà mang theo.
Gia đình họ Hoàng ở Hương Cảng cũng là một gia tộc lâu đời tiếng tăm, chỉ là những năm gần đây việc kinh doanh liên tục gặp trắc trở, trông vẻ còn phong quang như , nhưng nền tảng vẫn còn đó.
Vân Vũ
Trước đây gia đình họ Hoàng liên hôn với gia đình họ Đổng, cũng là vì Hoàng đại thiếu gia tiến ngành bất động sản, mới đề xuất để Hoàng Oánh liên hôn với nhà họ Đổng, nhưng từ khi những chuyện tầm bậy mà Đổng Lâm trong tiệc sinh nhật, gia đình họ Hoàng cũng từ bỏ ý định liên hôn với nhà họ Đổng, nhà đến nỗi sống nổi, thể đẩy con gái hố lửa. Trước đây chỉ cho rằng Đổng Lâm thích chơi bời, dù cũng là du học từ nước Anh trở về, một tập tính từ bên đó cũng là bình thường.
ai ngờ , Đổng Lâm lớn gan đến mức chút kiêng dè, dám động cả đến Bạch Nhuynh Nhuynh, đây chỉ đơn thuần là thích chơi bời, loại như sớm muộn gì cũng gây họa lớn, tránh càng xa càng .
Bà Hoàng mở một hộp quà, bên trong là một cây sâm núi già trăm năm, khiến đôi mắt Tống Vân sáng rỡ. Chất lượng của cây sâm núi già so với cây sâm núi cô cất trong ô lưu trữ hơn quá nhiều.
“Cây sâm núi trăm năm vốn dĩ là lén chuẩn cho A Oánh, luôn giấu kín dám để bác của cháu thấy, bây giờ A Oánh , cây sâm núi giữ cũng tác dụng gì, ngược khiến bác của cháu tức giận, nên mang đến cho cháu.”
Cây sâm núi như thế , thể gặp mà thể cầu, thể giữ mà tác dụng, chỉ là cách của để bày tỏ lòng ơn, Tống Vân từ chối mà thôi.
Tống Vân từ chối, nhận lấy, “Vậy em xin phép nhận với vẻ mặt dày .”
Bà Hoàng thấy cô thẳng thắn nhận lấy, trong lòng càng vui, lấy một hộp quà khác mở , bên trong là một chuỗi hạt tay, mở một mùi hương nhẹ tỏa , chuỗi hạt xâu bằng mười chín hạt ngọc phỉ thúy phẩm chất cực , mỗi hạt ngọc phỉ thúy đều màu xanh lục đậm, óng ánh, mắt, cũng đắt tiền.
“Đây là chuỗi hạt đấu giá , là do cao tăng khai quang, đeo tay những mùi hương nhẹ, mà còn ấm áp, thấy da cháu trắng, thích hợp nhất để đeo loại chuỗi hạt .” Bà Hoàng trực tiếp đeo chuỗi hạt ngọc phỉ thúy tay Tống Vân.