Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 306: Ứng tác
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:04:25
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân một bên, ngăn cản, trong lòng nghĩ lát nữa nếu chị họ say thì cho cô uống t.h.u.ố.c giải rượu. Mặc dù cô nghi ngờ Đổng Lâm, nhưng chứng cứ, hơn nữa ký giả Kỷ hiện giờ là hy vọng mà chị họ đang sức nắm bắt, tự nhiên cô thể lên tiếng phá hoại.
Xét cho cùng, cô đang ở nước Y, còn cô trong thời gian ngắn căn bản thể sang nước Y chữa bệnh cho , nhiều lắm là mang một ít t.h.u.ố.c về cho , khống chế tình hình bệnh. đại phu Kỷ khác, ông khắp các nước, nếu ông , thể tùy lúc sang nước Y chữa bệnh cho .
Nếu thật sự một như , cô cũng hy vọng chị họ thể gặp .
Lúc , Đổng Lâm về phía Tống Vân, hỏi: “Tống tiểu thư uống? Không thích khẩu vị của loại rượu ?”
Tống Vân mỉm , “ thích rượu trái cây hơn, lát nữa sẽ tự lấy.”
Lúc gọi Đổng Lâm, Đổng Lâm đành tạm bỏ qua Tống Vân, về phía bạn bè.
Tống Vân và Hoàng Oánh đỡ Bạch Nhuynh Nhuynh ở hai bên trái , Hoàng Oánh vẻ mặt lo lắng, “Nhuynh Nhuynh, tửu lượng của vốn , uống nhiều với thế.”
Bạch Nhuynh Nhuynh khổ, lắc đầu, “ .”
Tống Vân đặt ly rượu trong tay xuống, “Loại rượu dù miệng giống rượu trái cây, nhưng sức mạnh hơn rượu trái cây nhiều, xem mặt đỏ bừng , qua đó một lát , mang theo t.h.u.ố.c giải rượu, uống một viên.”
Bạch Nhuynh Nhuynh định đồng ý, thấy mấy bà phu nhân đến chào hỏi, cô chỉ thể gắng gượng chống đỡ cái đầu càng lúc càng choáng váng để ứng phó.
Mấy bà phu nhân đều là phu nhân của các thương nhân giàu ăn với tập đoàn Bạch Thị, vốn chút giao tình với nhà họ Bạch, cô tiện ứng phó.
Thế nhưng ứng phó xong đợt , lập tức đợt khác tới, Tống Vân và Hoàng Oánh căn bản tìm khe hở để đưa Bạch Nhuynh Nhuynh nghỉ.
Tống Vân thở dài trong lòng, xem thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng vui vẻ như bề ngoài, cái khác, riêng cái bản lĩnh ứng tác khách sáo với , cô thật sự học nổi, phiền phức vô cùng, cô vẫn thích cuộc sống đơn giản hơn.
Nhìn thấy mặt Bạch Nhuynh Nhuynh càng lúc càng đỏ, năng cũng bắt đầu líu lưỡi, sắp vững nữa , Tống Vân thẳng thắn đỡ , để cô tiếp tục ứng tác ngừng nghỉ nữa. Cô , một là cố ý, cố ý để chị họ nghỉ, ở đó kéo dài lê thê một câu chuyện chính, chỉ chị họ thất thố.
Hoàng Oánh vội vàng theo, với Tống Vân: “ một phòng suite chuyên dụng lầu, chúng đưa cô nghỉ .”
Tống Vân định gật đầu, Đổng thái thái từ chui , một cái tóm lấy Tống Vân, “Tống tiểu thư, cuối cùng cũng tìm cô , chuyện chúng , cô suy nghĩ thế nào ?”
Tống Vân Đổng thái thái đang hỏi chuyện đất đai.
Hoàng Oánh thấy Bạch Nhuynh Nhuynh bắt đầu nhảm, trong lòng sốt ruột, với Tống Vân, “ đưa cô lên , phòng 1203, cô xong việc thì lên đó nhé.”
Tống Vân cô đợi một chút, nhưng Hoàng Oánh sợ Bạch Nhuynh Nhuynh điều gì nên , hoặc thất thố hành động nên , bạn mất mặt giữa chốn đông , nên đợi Tống Vân trả lời, vội vã nửa kéo nửa đỡ Bạch Nhuynh Nhuynh về hướng thang máy khách.
Tống Vân Đổng thái thái quấn lấy, cách nào, chỉ thể ứng phó qua loa với bà một lúc, lãng phí một chút thời gian, đến khi tống khứ Đổng thái thái, Tống Vân nhanh chóng về hướng thang máy khách, khi , cô ngoảnh đầu liếc sảnh tiệc, thấy bóng dáng Đổng Lâm, trong lòng linh cảm , nữa tăng tốc độ.
Khi đến sảnh, một nhân viên phục vụ tới chặn cô , “Tiểu thư , cô đặt phòng lầu ?”
Tống Vân , “Có đặt, tránh .”
Nhân viên phục vụ tránh, “Xin hãy xuất trình thẻ phòng của cô.”
“ và Hoàng tiểu thư rõ gặp mặt ở phòng 1203 của cô , nếu tin, thể lên cùng .”
Nhân viên phục vụ vẫn chịu, “Xin , thẻ phòng thể để cô lên .”
Nói đến mức , Tống Vân dù là ngốc cũng chuyện .
Vân Vũ
Cô thời gian lãng phí chuyện với nữa, trực tiếp động thủ.
Nhân viên phục vụ ngờ một tiểu thư kiều diễm thế động thủ với , vốn còn định dựa ưu thế thể là đàn ông của để trêu chọc cô, để cô xem sức mạnh của đàn ông.
Kết quả, thậm chí còn kịp dùng lực, thể ngã xuống đất, đến lúc bò dậy thì cửa thang máy đóng .
Nhân viên phục vụ thầm kêu , chạy về hướng cầu thang bộ.
Thang máy dừng ở tầng 12, bước khỏi thang máy, cô thấy tiếng Hoàng Oánh đang c.h.ử.i bới, vội vàng chạy theo hướng tiếng ồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-306-ung-tac.html.]
“Chuyện gì xảy ?” Tống Vân từ xa thấy Hoàng Oánh mất hết hình tượng định xông đến cửa một phòng nào đó, nhưng hai vệ sĩ chặn , căn bản xông qua , cô sốt ruột, luôn miệng chửi.
Hoàng Oánh thấy Tống Vân tới, sốt ruột đến mức nước mắt chảy , “Tống tiểu thư, mau nghĩ cách cứu Nhuynh Nhuynh .”
Sắc mặt Tống Vân lập tức lạnh , nhanh chóng bước lên phía , “Rốt cuộc chuyện là thế nào, nhanh lên.”
Hoàng Oánh khí thế bộc phát đột ngột của Tống Vân dọa giật , nhưng vẫn nhanh chóng mở miệng, “ dẫn Nhuynh Nhuynh lên đây của Đổng Lâm chặn , Đổng Lâm đưa Nhuynh Nhuynh phòng .”
Tống Vân sắc mặt âm trầm, hai lời bước về phía phòng đó.
Hai vệ sĩ theo lệ tới chặn , nhưng Tống Vân một tay một trực tiếp c.h.é.m cho ngất .
Hoàng Oánh giật , ngây , ngay cả nước mắt cũng quên mất chảy.
Lúc Tống Vân đến cửa phòng, nhấc chân là đá.
Cánh cửa mở theo tiếng đá, chỉ tiếc cho đôi giày cao gót đắt tiền chân, gót giày gãy .
Tống Vân trực tiếp cởi giày, nhanh chóng bước phòng khách.
“ĐM ai sống nhàm ? Dám phá hảo sự của lão tử.”
Bên trong truyền đến tiếng c.h.ử.i của Đổng Lâm.
Tống Vân xông phòng, thấy Bạch Nhuynh Nhuynh quần áo cởi xong, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may là tới kịp thời.
Tống Vân mặt Đổng Lâm.
Đổng Lâm rõ ràng cũng say, thấy Tống Vân, giận mừng, “Cô tới , chúng ba cùng chơi.”
Chơi với Mẹ mày.
Tống Vân lười chuyện, bước lên một cái tóm lấy mái tóc dầu mỡ của Đổng Lâm, tát điên cuồng mười mấy cái tát, một cước đá ngã nhào xuống đất, “Dám đụng chị tao?” Cô bước lên một cước giẫm lên cánh tay của Đổng Lâm, chỉ ‘rắc’ một tiếng, cánh tay gãy rời theo tiếng đó.
Hoàng Oánh chạy , đúng lúc thấy cảnh , sợ đến mức bưng miệng.
Tống Vân vẫn xong, một cước giẫm lên cánh tay trái của Đổng Lâm, một âm thanh tuyệt diệu ‘rắc’ nữa.
Đổng Lâm kêu như quỷ, nhưng chút sức phản kháng nào.
Tống Vân cúi xuống, nữa tóm lấy mái tóc dầu của Đổng Lâm, buộc đối diện với .
Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, mỹ lệ thể tả xiết, nhưng lúc trong mắt Đổng Lâm, khác gì ma quỷ.
“Tao hỏi mày trả lời, dám một câu dối trá, chân của mày cũng đừng nữa.” Người khác lời đe dọa , Đổng Lâm chắc tin.
Tống Vân lúc câu , trăm phần trăm tin tưởng.
Bởi vì hai tay của gãy .
“Đừng đừng đừng, , cái gì cũng .” Đổng Lâm gắng chịu đựng nỗi đau dữ dội, ý say biến mất dấu vết.
Bây giờ cái gì cũng kịp nghĩ, cũng nghĩ, chỉ sống, chỉ bảo đôi chân.
“Kỷ đại phu mà chị họ đang tìm, hôm nay thật sự sẽ tới ?” Tống Vân hỏi.