Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 277: Nghèo đến mức cơm cũng không có mà ăn
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:07:08
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một dân làng chờ suốt bên ngoài cửa phòng y tế chờ tin tức, sang với trưởng thôn: "Họ đưa tới buổi trưa, lúc đó còn khá hơn nữa , thở yếu ớt, nhiều hơn . Sau đó, bác sĩ Hứa đóng cửa , bên trong gì, cho đến bây giờ vẫn mở cửa."
Nghe thấy những lời , thái độ trị tội của trưởng thôn càng trở nên cứng rắn hơn, ông cửa gào thét đòi mở cửa.
Bên trong phòng, Hứa Thục Hoa và Hứa Tuyết Hoa giúp mặc quần áo cho năm trong gia đình, sắc mặt của năm khá hơn nhiều, thở cũng định hơn so với đó, là mạng sống giữ .
Hứa Tuyết Hoa lúc thực sự khâm phục Tống Vân năm vóc sát đất. Cô hiểu nổi, Tống Vân trẻ hơn cô hai tuổi, luyện thuật châm cứu thần hóa đến ? Dáng vẻ khi châm cứu thật , tay nhanh, chuẩn và mạnh, mà hoa cả mắt.
Lúc , bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa đầy khó chịu của trưởng thôn Hạ Ba cùng những lời chất vấn sắc bén, đều lọt trong phòng sót một chữ.
Hứa Tuyết Hoa tức giận dậm chân: "Đây là loại gì ! Rõ ràng là họ chịu đưa đến bệnh viện, giờ trách ?"
Tống Vân thấy cảm thấy , đầu với Hứa Tuyết Hoa: "Mở cửa ."
Hứa Tuyết Hoa mở cửa, trưởng thôn dẫn theo mấy dân làng vẻ mặt khó chịu xông .
Trưởng thôn đảo mắt năm trong gia đình đất, chỉ liếc qua một cái, lập tức thu ánh mắt, sang Hứa Tuyết Hoa : "Bác sĩ Hứa, cô đang gì ? Trì hoãn việc điều trị cho bệnh nhân, giờ c.h.ế.t , cô định chịu trách nhiệm thế nào?"
Hứa Tuyết Hoa nhíu mày: "Ai c.h.ế.t ? Phiền trưởng thôn Trần hiểu rõ chuyện khi ? Với , là cho đưa đến bệnh viện ? Là làng các ông chịu đưa họ , cách nào?"
Trưởng thôn ánh mắt tối sầm, nhanh chóng về phía năm đất, lúc mới phát hiện sắc mặt của năm khó coi như tưởng tượng, hơn nữa n.g.ự.c năm đều phập phồng, rõ ràng vẫn còn sống.
chuyện ?
Đây tuyệt đối thể nào!
Vân Vũ
Tống Vân luôn quan sát biểu hiện của vị trưởng thôn Trần , thấy phản ứng của ông , càng cảm thấy .
Theo lý, là trưởng thôn, dân làng xảy chuyện như , ông nên tổ chức phối hợp, cố gắng tìm cách đưa đến bệnh viện cứu chữa. Dù những điều đó, thì khi tin dân làng , ít nhất cũng tỏ vui mừng chứ.
vị trưởng thôn Trần , khi năm trong gia đình vẫn còn sống, mặt một chút vui mừng, ngược ánh mắt trở nên lạnh lùng và âm trầm.
Im lặng một phút, trưởng thôn Trần cuối cùng mở miệng: "Đã họ , sẽ cho khiêng họ về ngay."
Hứa Tuyết Hoa: "Ai họ ? Cô họ giống như ? Bác sĩ Tống vất vả mới giữ mạng sống của họ, chữa khỏi, còn đến bệnh viện điều trị nội trú."
Trưởng thôn Trần , càng kiên quyết đưa họ về: " thấy họ gì nghiêm trọng, về nghỉ ngơi cũng thôi, việc cần cô quản nữa."
Hứa Tuyết Hoa ngăn cản những dân làng định xông lên khiêng : "Các dừng tay, tình trạng của họ như thế mà nhập viện điều trị, cứ thế khiêng về, chắc chắn sống nổi, rốt cuộc các gì?"
Trưởng thôn Trần ánh mắt lạnh lùng chằm chằm Hứa Tuyết Hoa: "Bác sĩ Hứa, gia đình năm họ nghèo đến mức cơm cũng ăn, lấy gì mà nhập viện? Tiền ai ? Cô ?"
Hứa Tuyết Hoa lời nào, Trương Thúy Hương, kế lên tiếng hỗ trợ: "Họ tiền, đại đội các ông cũng tiền ? Có thể lấy tiền cho họ chữa trị , đợi họ khỏe về đại đội kiếm công điểm, cuối năm lấy công trừ nợ là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-277-ngheo-den-muc-com-cung-khong-co-ma-an.html.]
Trong làng tiền nhiều lắm, thật sự mắc bệnh nguy cấp lẽ nào chữa ? Nên chữa thì chữa, đại đội thể ứng thì ứng, thật sự ứng nổi, còn thể tìm công xã, chung sống lẽ nào để nước tiểu c.h.ế.t ngạt?
Trưởng thôn Trần hết kiên nhẫn để tranh cãi với hai con Hứa Tuyết Hoa, với ông điều vô nghĩa.
"Khiêng tất cả ." Trưởng thôn Trần lệnh.
Mấy đàn ông tiến lên, định tay, Tống Vân im lặng từ nãy giờ lên tiếng: "Tiền chữa bệnh cho họ , cũng sẽ tìm cách đưa họ đến bệnh viện, thật đưa đến bệnh viện huyện cũng , như ?"
Được cái nỗi gì! Mặt trưởng thôn Trần khó coi vô cùng: "Không cần, làng chúng , là trưởng thôn tự cách xử lý, khiêng ." Trưởng thôn Trần lệnh.
Tống Vân lạnh: "Ông sợ chúng đưa họ đến bệnh viện như ? Không lẽ chuyện trúng độc của họ liên quan đến ông?"
Mặt trưởng thôn Trần biến sắc, tức giận : "Người đàn bà điên cái gì ? Tự họ lên núi hái nấm độc, tự nấu ăn ở nhà, liên quan gì đến ?"
Tống Vân: "Ai chất độc họ trúng là độc của nấm?"
Tống Vân xong, ngay cả Hứa Tuyết Hoa, Hứa Thục Hoa cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Mặt trưởng thôn Trần đơ , trong mắt lóe lên tia sáng mờ ám, đó mặt âm trầm : "Có thấy họ ăn nấm hái núi, đó thành thế , nấm thì là gì? Cô hiểu thì đừng bậy ở đây."
Tống Vân : "Có trúng độc do ăn nấm , do ai thấy gì truyền lời gì quyết định, mà do lời kể của bệnh nhân và giám định y học kết luận."
Hứa Tuyết Hoa hỏi: "Không trúng độc nấm, là trúng độc gì?"
Tống Vân năm đang hôn mê: "Triệu chứng của họ giống một bệnh nhân trúng độc từng chữa trị đây, bệnh đó chồng bắt uống t.h.u.ố.c chuột."
Ba chữ "thuốc chuột" thốt , trong mắt trưởng thôn Trần rõ ràng lóe lên vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh lấy bình tĩnh, lạnh lùng : "Không cô đang cái gì, gia đình họ sống như , uống t.h.u.ố.c chuột tự sát? là bậy." Nói xong sang hét những dân làng mang theo: "Còn đó gì? Không mau khiêng về, để ở đây chờ c.h.ế.t ?"
" xem ai dám động." Tống Vân bước lên , đồng thời với Hứa Thục Hoa: "Chị Thục Hoa, phiền chị đến cục cảnh sát báo án, ở đây chúng một vụ án đầu độc nghi ngờ, bảo họ mau đến bảo vệ nạn nhân."
Mấy dân làng lời của Tống Vân cho kinh hãi, đều dám động nữa, ánh mắt trưởng thôn Trần cũng nhiều một chút nghi ngờ.
Trưởng thôn Trần tức giận c.h.ế.t, trợn mắt mấy dân làng: "Các não lợn ? Nghe cô ? là trưởng thôn, thể hại dân làng ?"
Hứa Tuyết Hoa : "Thế chúng là bác sĩ, chúng thể hại bệnh nhân ? Năm họ bây giờ tình hình , chúng đều lập tức đưa đến bệnh viện, ông nhất định , nhất định khiêng về, còn vấy bẩn lên đầu chúng , rốt cuộc ông giấu tâm tư gì?"
Ngôn hành cử chỉ của trưởng thôn Trần quả thực khác thường, chỉ Hứa Tuyết Hoa phát hiện, mấy dân làng Hạ Ba thôn cũng cảm nhận , trong lòng nảy sinh một tia hàn ý, trong đầu nảy ít ý nghĩ lộn xộn, ngăn nổi.
Hứa Thục Hoa định , trưởng thôn Trần ngăn : "Cô , đây là việc của Hạ Ba thôn chúng , liên quan đến các cô, khuyên các cô đừng quan tâm chuyện bao đồng, đến lúc năm họ bám lấy các cô, các cô cũng chẳng kết quả ."