Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 263: Lý Uyển
Cập nhật lúc: 2025-11-11 05:51:08
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Mặc Nam thản nhiên : "Có chút việc nên tới."
Lý Uyển nhướng mày, Tề Mặc Nam, Tống Vân và Hà Hồng Quân cùng , trong lòng nảy một suy nghĩ: "Mấy cũng tới dự lễ trao thưởng chứ?"
Tống Vân chỉ liếc Lý Uyển lúc đầu, đó chuyên tâm ăn cơm, căn bản thèm để ý tới cô , đương nhiên sẽ tiếp lời. Hà Hồng Quân bên cạnh thấy lão Tề và Tống Vân đều gì, mà cô gái vẫn đang chờ phản hồi, đành lên tiếng: "Chúng tới dự lễ trao thưởng."
Lý Uyển lộ vẻ ngạc nhiên: "Thật ! cũng tới dự lễ trao thưởng." Nói vẻ mặt đầy kiêu hãnh: " đạt huân chương cá nhân hạng ba."
Tề Mặc Nam cuối cùng cũng lộ chút vẻ nghi hoặc: "Cô là Đoàn Văn công?"
Lý Uyển càng thêm kiêu ngạo: "Đoàn Văn công của chúng chỉ đạt huân chương cá nhân hạng ba. Lần trở về, chắc chắn sẽ đề bạt."
Hà Hồng Quân cũng tò mò: "Đoàn Văn công thể lập công trạng gì chứ?" Hắn thật sự hiểu nổi, ca hát nhảy múa mà cũng thể lập công ?
Lý Uyển trừng mắt Hà Hồng Quân: "Ý là gì? Đoàn Văn công thì thể lập công ? Đừng coi thường khác."
Rõ ràng cô định chia sẻ quá trình lập công của với họ, dậy : "Được , ăn xong , về đây."
Lý Uyển cầm hộp cơm, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c bỏ .
Từ đầu đến cuối, cô hề hỏi Tề Mặc Nam một câu nào về tình hình của ông nội, cho thấy căn bản cô từng nghĩ đến những chuyện liên quan đến ông.
Ngón tay Tề Mặc Nam cầm đũa thầm siết chặt. Lý Uyển là , dì chắc cũng thế, đều là lũ vong ân bội nghĩa.
"Đây là ai ? Kiêu ngạo thế?" Hà Hồng Quân hỏi.
Tề Mặc Nam trở bình thường, giọng điệu thản nhiên: "Một họ hàng."
Vân Vũ
Hà Hồng Quân chợt hiểu: "Thì là họ hàng, trách thái độ chuyện với như , giống bạn bè bình thường."
Tề Mặc Nam thêm, tiếp tục ăn cơm.
Tống Vân theo bóng lưng Lý Uyển rời , nghĩ tới lời ông Tề từng nhắc đến việc ông còn một con gái, cô gái là cháu ngoại của ông Tề ?
Nếu là cháu ngoại, khi gặp Tề Mặc Nam, hề nhắc đến một câu nào về chuyện của ông Tề?
Tống Vân thấy Tề Mặc Nam tỏ bình thản, rõ ràng thêm về cô gái , nên cũng hỏi nhiều. Ăn cơm xong, ba rời nhà ăn. Tề Mặc Nam hỏi thăm lịch trình chiều nay. Sau khi xác định chiều việc gì, cả ba quyết định về phòng quân phục ngoài dạo.
Về đến nhà khách, cô lấy chìa khóa định mở cửa thì thấy động tĩnh trong phòng, nên gõ cửa .
Rất nhanh mở cửa. Người trong phòng và ngoài phòng , đều sửng sốt.
"Là cô?" Lý Uyển ngạc nhiên, gõ cửa hóa là cô gái ăn cơm cùng Tề Mặc Nam.
Tống Vân gật đầu, giơ chiếc chìa khóa trong tay lên: " cũng ở đây."
Lý Uyển nhíu mày thanh tú: "Thì hành lý trong phòng là của cô."
Cô ngay cửa, ý định để Tống Vân bước .
Tống Vân cũng chiều cô , đưa tay đẩy một cái, hình đang chắn cửa của Lý Uyển liền dịch sang một bên. Tống Vân bước phòng, thấy hành lý vẫn còn đặt giường định ngủ, mặt cũng lộ vẻ vui: "Làm ơn dọn đồ của cô . cần ngủ giường ."
Lý Uyển nhúc nhích: "Cô sự đồng ý của , dựa cái gì mà ở phòng ? Rõ ràng lúc đầu là ở một . Đây là phòng của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-263-ly-uyen.html.]
Tống Vân nhếch mép: "Cô tưởng ở chung phòng với cô ? Đây là do nhà khách sắp xếp. Cô hài lòng với sự sắp xếp , thể tìm nhà khách lý luận, bảo họ sắp xếp cho cô một phòng riêng."
Lý Uyển vốn hài lòng với căn phòng , cửa sổ nhỏ, giường kêu cót két. Giờ thêm một nữa ở, sự bất mãn của cô lập tức đạt đến đỉnh điểm, liền hừ lạnh: "Đi thì , thèm ở chung với cô." Nói xong, cô nhấc túi giường bỏ .
Tống Vân nhún vai, đợi cô đóng cửa , nhấc chăn giường lên vỗ mạnh, vỗ sạch bụi bám đó.
Lấy túi từ giá đựng hành lý xuống, mở khóa kéo lục lọi bên trong, tìm một bộ quần áo dài mặc năm ngoái khi từ Bắc Kinh hạ hương ở Hắc Long Giang. Áo trắng chỗ khuỷu tay còn một miếng vá, quần dài màu xanh đậm giặt đến bạc màu, trông cũng giống trang phục của đại đa bên ngoài, bình thường.
Vừa quần áo xong, quân phục gấp gọn cất túi hành lý, thì cửa phòng đột nhiên mở . Lý Uyển hầm hầm bước .
Đây chính là sự khác biệt giữa văn hóa và kẻ vô văn hóa.
May mắn là Tống Vân đang quần áo, thì cửa mở như thế —
Tống Vân chẳng ấn tượng chút nào với Lý Uyển, thậm chí chẳng thèm cô , kéo khóa túi hành lý, đặt khăn mặt lấy lên giường, cầm túi đeo chéo .
Lý Uyển thấy Tống Vân thèm đáp , càng thêm bực bội, trừng trừng theo bóng lưng Tống Vân rời , cũng một bộ quần áo: váy liền tay dài màu vàng kem thắt eo thời thượng, tất trắng, giày đen, tóc tết xõa , buộc nửa mái tóc xoăn, cài thêm kẹp tóc ngọc trai. Làn da vốn trắng nay phủ thêm một lớp phấn, tỉ mỉ kẻ lông mày, tô son môi.
Vốn tám phần sắc nước, trang điểm thế , tám phần biến thành mười phần. Bước ngoài lập tức trở thành tâm điểm, tỷ lệ ngoái trăm phần trăm.
Lý Uyển rõ ràng thích thú cảm giác chú ý , như một con bướm hoa lượn khắp nơi.
Ở phía khác, Tống Vân, Tề Mặc Nam và Hà Hồng Quân lên xe buýt đến đường Chính Đức.
Ba dù thường phục, nhưng khí chất thì đổi . Đặc biệt là Tề Mặc Nam và Tống Vân, chiều cao và ngoại hình đặt ở đây, cộng thêm khí chất khác biệt của hai , dù mặc đồ bình thường vẫn thu hút ánh .
Tuy nhiên, cả hai đều để ý đến những ánh mắt dò xét thỉnh thoảng liếc tới, mỗi đều đang nghĩ về chuyện riêng của .
"Đây chính là khu gia thuộc quân khu Bắc Kinh ? Bệ vệ hơn khu gia thuộc của chúng nhiều."
Tề Mặc Nam ngoảnh , ánh mắt thâm trầm: "Ừ, tối nay sẽ ăn cơm tối trong ."
Hà Hồng Quân liền tủm tỉm.
Tống Vân Tề Mặc Nam, hỏi: "Trước đây cũng sống ở đây?"
Tề Mặc Nam gật đầu: "Ừ, lớn lên ở đây." Nơi với quá nhiều, quá nhiều kỷ niệm. Tốt , , khắc sâu trong lòng dần phai mờ. Muốn quên , như chuyện hôm qua, chẳng thể quên chút nào.
Trong thâm tâm, Tề Mặc Nam trở khu gia thuộc, ít nhất là bây giờ.
hứa với bác Tần, đương nhiên sẽ nuốt lời.
Xe buýt dừng ở điểm gần đường Chính Đức nhất, ba xuống xe.
Cùng xuống xe còn vài nữa: một cụ già xách làn phủ vải, hai thanh niên trai gái hơn hai mươi tuổi theo cụ. Hai thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng chạm tay kéo tay , chẳng dáng vẻ gì. Cụ già thỉnh thoảng ngoảnh gọi hai , bảo họ nhanh lên.
Thật trùng hợp, ba Tống Vân họ và ba xuống xe đó cùng một hướng, đều tiến đường Chính Đức.
Còn trùng hợp hơn, bà lão thẳng đến cổng 8 và gõ cửa.
Tống Vân cố ý chậm bước. Khi cô đến cổng 8, cửa mở. Là một phụ nữ trung niên, chỉ trang phục là một cán bộ, chỉn chu.