Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 254: Các người đang chờ chúng tôi?
Cập nhật lúc: 2025-11-11 05:48:30
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Tử Dịch sắp Tần Sơn, đứa trẻ vui mừng khôn xiết, lấy cái ná cao su chị nó cho lau chùi một nữa, đầy khí phách : “Hôm nay em sẽ b.ắ.n mười con thỏ mang về.”
Ông lão Cổ ha hả: “Cháu tưởng thỏ ở trong núi xếp hàng chờ cháu đến b.ắ.n ? Ông núi nhiều như , cũng thấy thỏ mấy .”
Tống Tử Dịch vẻ mặt đầy tự đắc: “Đó là ông thôi. Em cần thỏ chờ em, em tự tìm hang thỏ, lúc đó sẽ bắt cả một chuỗi thỏ cho ông xem.”
Tìm hang thỏ vẫn là Mặc Nam dạy nó, nghĩ đến Mặc Nam, Tống Tử Dịch hỏi: “Chị, chúng gọi Mặc Nam cùng ?”
Ông lão Cổ nhanh nhảu: “Gọi gì, thằng nhóc dạo nay bận lắm, sắp thăng chức Phó đoàn , việc nhiều vô kể.”
Nói đến chuyện , ông lão Cổ khỏi cảm thán: “Thằng nhóc cũng thật chịu khó phấn đấu, mỗi nhiệm vụ nguy hiểm đều tranh , lập nhiều quân công, theo lý mà , với năng lực và những quân công đó của , đáng lẽ thăng sớm hơn, nếu vì chuyện của ông nội , chức Chính đoàn cũng đáng .”
Tống Vân lắc đầu, gì, cũng chẳng gì để .
Ba bọn họ đang chuẩn những thứ cần dùng để Tần Sơn, giỏ tre, sọt tre, bao tải, dây thừng, trưa định về, nên còn mang theo lương khô.
Lúc , từ bức tường chung với nhà Hà Hồng Quân bên cạnh, một cái đầu thò lên: “Bác sĩ Tống, các bạn định ?” Tôn Trà Hoa ghé tường, hướng về Tống Vân trong sân nhà gọi.
Tống Vân ngoảnh đầu, thấy là Tôn Trà Hoa, nở nụ với cô : “Chúng định núi hái thuốc.”
Tôn Trà Hoa , mặt lộ vẻ vui mừng, vội hỏi: “Có thể cho cùng ? núi hái rau dại và nấm.”
Tống Vân thấy sắc mặt Tôn Trà Hoa so với lúc mới gặp khá hơn chút, nhưng vẫn vàng vọt chút huyết sắc, nghĩ cũng , thời gian ngắn như , thể nhanh chóng phục hồi cơ thể , nếu theo họ núi, thể sẽ ngất xỉu giữa đường.
Ông lão Cổ để Tống Vân , ông lên tiếng : “Tiểu đồng chí, cơ thể cháu phục hồi, thích hợp núi , một lúc ngất đường, chúng còn mang một đống đồ, khó xử lý lắm.”
Tôn Trà Hoa nghĩ cũng , bây giờ bản lúc nào cũng chóng mặt, thật sự thích hợp núi, ngất đường còn phiền khác, chỉ thể tiếc nuối gật đầu: “Vậy thì thôi, đợi khi cơ thể khá hơn với các bạn.”
Tống Vân : “Chị ở nhà nghỉ ngơi , nếu chúng hái nhiều rau dại, tối mang cho chị một ít.”
Tôn Trà Hoa lập tức tươi: “Vậy thì quá, cảm ơn các bạn .” Trước đây cô nghĩ sống ngày nào ngày đó, ăn uống đều ở nhà ăn tập thể. Bây giờ cô sống với Hồng Quân, đương nhiên tính toán chi li, mỗi ngày mua rau đều là chi phí, rau dại mất tiền ăn tự nhiên , hơn nữa rau dại mùa đặc biệt tươi non, dù là xào trộn đều là món ngon.
Tống Vân với Tôn Trà Hoa: “Đồng chí Trà Hoa, nếu ai đến tìm , chị bảo họ núi hái t.h.u.ố.c , tối mới về, bảo họ tối nay hoặc ngày mai hãy đến.”
Tôn Trà Hoa nhận lời.
Tống Vân thấy Tôn Trà Hoa trở nên hoạt bát rộng rãi, toát lên sức sống dồi dào, trong lòng cũng mừng cho cô .
Ba rời khu gia thuộc, xe tuyến đến ngoại ô, bộ bốn mươi phút, mới đến chân núi Tần Sơn.
Một thanh niên đang hái rau dại chân núi từ xa trông thấy bóng dáng ba họ, đột nhiên chạy vụt , ngay cả rau dại trong giỏ bay cũng kịp nhặt.
Rừng núi tháng tư chỉ cỏ dại mọc um tùm, các loại thảo d.ư.ợ.c cũng khắp nơi đều thấy, còn rau dại tươi non, quả dại chua chát chín, mắt xuể, tay hái hết. Và đường những dấu chân in rõ ràng, dấu vết đến hái khắp nơi đều thấy.
Mặc dù phần còn vẫn còn ít, họ vẫn sâu trong hơn, đến những nơi thường dám sâu, thu hoạch mới lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-254-cac-nguoi-dang-cho-chung-toi.html.]
Vẫn là phân công như , Tống Vân và ông lão Cổ chuyên tâm hái thuốc, Tống Tử Dịch chuyên hái rau dại, cùng tìm hang thỏ và tổ chim trĩ.
Mùa xuân chỉ thực vật phát triển như điên, chim trĩ cũng là mùa đẻ trứng nhiều nhất, thỏ cũng .
Tống Tử Dịch hôm nay vận khí tệ, mới đựng đầy nửa sọt rau dại, tìm thấy hang thỏ, gọi Tống Vân và ông lão Cổ đến giúp bịt hang, dùng khói hun, thỏ bắt đầu chạy trốn về các cửa hang, thêm đại pháp ném đá của Tống Tử Dịch và Tống Vân, nhẹ nhàng bắt một chuỗi thỏ, tám con thỏ béo, thỏ con lấy.
Tổ chim trĩ cũng tìm hai cái, lấy hai ổ trứng chim trĩ, hai mươi ba quả, bắt hai con chim trĩ đang ấp.
Tống Tử Dịch chơi về, cũng lỡ hái rau dại, thỉnh thoảng còn thể giúp Tống Vân và ông lão Cổ đào thảo dược.
Hôm nay thu hoạch nhiều, giỏ tre bao tải đều đầy ắp, họ đến khe núi bắt cá nữa, đồ đạc nhiều quá cũng khó mang.
Trên đường về, Tống Vân liếc con chim trĩ treo sọt tre của Tống Tử Dịch, nghĩ đến một món ngon: “Tối nay chúng ăn gà hầm dừa nhé?”
“Gà hầm dừa là gì? Dùng dừa nấu gà ?”
Vân Vũ
“Ừ, dùng nước dừa và cơm dừa nấu thịt gà ăn, chị thấy hai con chim trĩ cỡ lớn, tuổi gà hẳn nhiều, thịt chắc mềm, thích hợp gà hầm dừa.”
Tử Dịch thích uống nước dừa nhất, nước dừa còn thể nấu gà, nước miếng sắp chảy , gật đầu điên cuồng: “Được , tối nay chúng ăn gà hầm dừa.”
Đi khỏi rừng sâu đến vùng ngoài, gặp một đang hái rau dại, vươn cổ xem thu hoạch của Tống Vân bọn họ.
Tống Vân cũng giấu, cứ thoải mái cho họ xem, dù thỏ và chim trĩ giấu đáy giỏ tre và bao tải, họ chỉ thể thấy rau dại và thảo dược.
Những hái rau dại trong núi phần lớn là dân làng gần đó, thấy họ chỉ hái rau dại và thảo d.ư.ợ.c thì gì, dù những thứ khắp nơi đều . Nếu thấy họ săn thú, thì khác, lúc đó họ sẽ ngọn núi là của làng họ, thú săn nộp cho làng phân phối thống nhất, những ngoài như họ, sợ rằng một miếng thịt cũng chia , đây cũng là kinh nghiệm từ thanh Hà thôn.
Ba thuận lợi vượt qua ánh mắt dò xét của , đến chân núi.
Từ xa thấy ba thanh niên xổm bên đường phía xa, một dù xổm vẫn thể thấy vóc dáng đặc biệt cao, hai thấp hơn, đều gầy.
Tống Vân gần như ngay lập tức nhận ba , dù gặp họ đều che mặt.
Thấy Tống Vân bọn họ, ba vốn lười biếng xổm bên đường, lập tức dậy, như học sinh phạt , thẳng tắp.
Ông lão Cổ lườm một cái: “Mấy tên che mặt nữa, định gì .”
Tống Tử Dịch chớp mắt, nhỏ: “Không định cướp .”
Ông lão Cổ: “Cháu tưởng ngu , cướp chúng khác gì tìm c.h.ế.t, chắc chắn .”
Có tiểu Vân ở đây, ai thể cướp họ, đại đạo tặc đến cũng gãy tay tiểu Vân.
Tống Vân đầu, khi đến gần, chủ động chào ba thanh niên: “Các đang chờ chúng ?”