Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 238: Tin anh hồn ai tin ma
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:01:35
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa vặn lúc nãy họ tìm thấy nguồn nước mang về hai thùng nước, mấy hợp tác chia việc, kẻ sạch cá, xây bếp dựng nồi, kẻ nhặt củi nhóm lửa, cầm xào, nhanh cắt khúc một con cá biển nặng mười hai cân nấu thành một nồi lớn.
Mùi vị thơm thực sự quá, cộng thêm việc đói cả đêm, lúc ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.
Đội trưởng hậu cần , “Để nếm thử xem.”
Anh gắp một miếng thịt cá tươi ngon hộp cơm của , thổi phù phù cho miệng, mùi vị còn tươi ngon hơn tưởng tượng, khác với cá sông cá ao thường ăn, mấy xương, ăn một miếng ăn miếng nữa, thể dừng .
Một miếng cá lớn vụt một cái bụng, đội trưởng hậu cần các đội viên đang chằm chằm , hắng giọng , “Mùi vị ngon, nhưng còn vấn đề khác thì , là nếm thêm hai miếng nữa xem .”
“Đi chỗ khác chơi !” Một đội viên mắng, “ tin hồn ai tin ma.” Anh cầm hộp cơm gắp hai miếng, “Con cá là sạch, nội tạng đều sạch sẽ, tuyệt đối thể vấn đề.”
Hai thấy, lý, cũng đều cầm hộp cơm cho cá , ăn nhanh, ăn no còn tiếp tục nấu cá, lát nữa các chiến sĩ thăm dò địa hình về, đều đói cả .
Tống Vân và Thiệu Tuyền cũng lấy hộp cơm ăn, một nồi lớn, sáu ăn cũng ăn bao nhiêu hết sạch.
Đều no, may là cá còn nhiều lắm.
Vân Vũ
Tống Vân đề nghị, “Chúng nhân lúc nhiệt độ lên cao, nhanh chóng xử lý hết đống cá , thì cả buổi sáng cá sẽ thối hết.”
Đội trưởng hậu cần lão Trương gật đầu, “ , đống cá một bữa ăn hết, chúng nghĩ cách xử lý cất giữ, thì thối hỏng quá đáng tiếc.”
“Vậy thì cất giữ thế nào? Ở đây chẳng gì cả.” Có hỏi.
Tống Vân , “Chúng sạch hết cá , phần ăn hết cho ngâm nước muối, như thể bảo quản hai ba ngày.”
Đội trưởng hậu cần do dự, “Cách thì tệ, nhưng muối chúng mang theo cũng nhiều, với quan trọng là dùng thứ gì để đựng? Chúng chỉ mấy cái thùng , cho dù đều lấy dùng, cũng đựng hết đống cá .”
Tống Vân sớm nghĩ cách.
“Muối ngâm cá chúng thể dùng muối biển, lúc bắt hải sản phát hiện bên một dãy đá ngầm, đó thứ màu trắng xóa, còn ít, đoán là muối biển. Còn về đồ đựng, chúng thể đào một cái hố lớn, dùng vải dầu thấm nước lót đáy chứa nước, cho hết cá ăn hết ngâm, thấy thế nào?”
Mắt của tất cả đều sáng lên, đây đúng là cách tuyệt diệu.
Lão Trương quyết định, “Cứ như .”
“Còn một việc nữa.” Tống Vân giơ tay.
Lão Trương lúc đối với Tống Vân gọi là một sự hòa nhã, “Cô .”
“Vì các tìm thấy nước ngọt, chi bằng chúng dời luôn doanh trại đến cạnh nước ngọt, như lấy nước dùng nước cũng thuận tiện hơn, đỡ chạy chạy lãng phí thời gian sức lực.”
Lão Trương do dự, việc thể quyết định !
Phải đợi đoàn trưởng Nghiêm Phong đến quyết định mới .
lời Tống Vân cũng lý, thêm nữa nhiều cá như cần xử lý, còn đào hố chứa nước, đều cần dùng một lượng lớn nước ngọt, dùng thùng chạy chạy quả thật hợp lý.
Suy nghĩ một chút, lão Trương quyết định theo đề nghị của Tống Vân, ở nơi hoang dã, cũng khả năng tùy cơ ứng biến, tin đoàn trưởng Nghiêm sẽ tán thành quyết định của .
May là ở doanh trại dựng thứ gì, chỉ đống ba lô quân sự và một ít đồ linh tinh, lão Trương để một trông hành lý, những còn tất cả cùng chuyển doanh trại.
Lần mấy giúp kéo lưới, nên thấy Tống Vân thần dũng như nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-238-tin-anh-hon-ai-tin-ma.html.]
Hai dặm xa xa, gần cũng gần, mất gần bốn mươi phút mới tới nơi, lúc nhiệt độ bắt đầu tăng, lão Trương sốt ruột vô cùng, nhanh chóng sắp xếp công việc.
Kẻ sạch cá, chôn nồi nhóm lửa, kẻ gánh nước nhặt củi, cầm xào, một nữa bận rộn.
Tống Vân và Thiệu Tuyền thì một bên lặng lẽ sạch cá, nội tạng cá họ để riêng một bên, đợi xong vứt xuống biển cho tôm cá cua ăn, để tránh thối rữa ảnh hưởng môi trường.
Còn việc đào hố tạm thời họ rảnh tay để , thể đợi các chiến sĩ về ăn cơm xong bảo họ .
Làm sạch một phần cá, Tống Vân và Thiệu Tuyền mang hai thùng nội tạng cá lớn biển, thuận tiện thu thập muối biển về, dãy đá ngầm liền là muối biển trắng xóa, Tống Vân lén cho một ít ngăn chứa đồ.
Thu thập xong hai thùng muối biển, hai về, bên cách doanh trại mới một con đường tắt, so với đường về lúc còn gần hơn một chút.
Lúc Tống Vân và Thiệu Tuyền mang muối biển về doanh trại cạnh hồ nước ngọt, Nghiêm Phong dẫn theo hai tiểu đội tới , đang ăn cá nấu xong.
Thấy Tống Vân, Nghiêm Phong liền bước tới đón, liếc thùng muối trong tay cô : “Lão Trương đều với , đống cá đều là do cô kiếm về.”
Tống Vân : “Là do và đội trưởng Thiệu cùng kiếm, vận khí thôi.”
Nghiêm Phong gật đầu, “Vận khí của cô quả thật , tiểu Lưu lớn lên ở biển, từng gặp chuyện như , mơ cũng dám nghĩ.”
Tống Vân ha ha , gỡ chủ đề, “Lát nữa còn phiền các đào một cái hố, dùng để cất giữ cá tạm thời ăn hết, thì đều thối hết mất.”
Nghiêm Phong , “Việc cô yên tâm, cô bảo họ cần hố to bao nhiêu, lập tức thể đào ngay.”
Các tiểu đội thăm dò địa hình bên ngoài lượt trở về, đều ăn cá nấu thơm phức, lượng nhiều no bụng, thức ăn chính khác.
Tống Vân vẻ mặt tươi của các chiến sĩ, nhớ một đoạn đời từng xem, trẻ con vùng biển cơm ăn, chỉ thể ăn hải sản qua ngày, một ngày ăn ba bữa hải sản.
Bây giờ nghĩ , lẽ đoạn, mà chính là sự thật.
Làm xong hồ nước muối, cho hết cá ngâm, Tống Vân rửa sạch tay, thấy mấy đội trưởng cấp doanh đang bàn bạc với đoàn trưởng Nghiêm Phong về việc bố trí binh lực, cô đến phiền, với Thiệu Tuyền và lão Trương một tiếng, một dạo trong rừng.
Thực vật đảo chủng loại phong phú, và do môi trường khí hậu đa biến, thực vật bên đa phần đều khác với nơi khác, cô thể kiếm một khoản tệ lớn, thuận tiện xem d.ư.ợ.c thảo nào dùng .
Cách doanh trại một dặm một rừng dừa, Tống Vân trái , xác định xung quanh , giơ đồng hồ lên, quét một cây dừa buồng dừa lớn, quét thành công, tiền giao dịch là tám trăm tệ.
Tống Vân kinh hỉ, đây là giao dịch giá trị cao nhất từng thực hiện.
Tiếc là chỉ thể giao dịch một cây, cộng với tệ kiếm đường lúc nãy, chỉ hơn một tiếng đồng hồ, cô kiếm tổng cộng một nghìn sáu trăm năm mươi tệ, bây giờ dư là tám nghìn trăm mười tệ.
Vui sướng, dinh dưỡng dịch cao cấp bây giờ mua là thể mua, còn thể dư ít.
Liếc vỏ dừa đất thể thấy khắp nơi, cô quyết định lấy ít dừa về.
Để bó d.ư.ợ.c thảo đang cầm tay xuống, chọn một cây dừa nhiều quả nhất trèo lên.
Tư thế trèo cây của cô thực sự , nhưng tốc độ nhanh, so với mấy con khỉ quen trèo cây cũng kém.
Lấy d.a.o găm trực tiếp cắt đứt cành của cả buồng dừa, buồng dừa lớn rơi xuống đất, mấy quả phía trực tiếp vỡ tan, nước dừa tràn .