Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 234: Không Xứng Đáng Làm Lớp Trưởng
Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:26:10
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân lau khô nước mắt cho nhóc, mỉm , "Vậy thì dừa ở Nam Hải đấy, đợi chị về, chị sẽ mang cho em một chùm." Trong lòng cô nghĩ, mang thật nhiều, nhất là chất đầy các ngăn chứa đồ, nước dừa vốn là thức uống tự nhiên cô thích nhất, mang về còn thể nấu món gà hầm nước dừa cho Tử Dịch và lão đầu Cổ ăn.
Tử Dịch một chùm dừa là bao nhiêu, dù gì cũng tận mắt thấy qua trái dừa, trong hình vẽ cũng chỉ phác họa cái dạng là cùng.
"Vậy em hai chùm." Tử Dịch nghẹn ngào .
"Được, chị mang cho em hai chùm." Lúc đó chắc sẽ xe tải chứ, thì cột lên nóc xe, con nít , tất nhiên mang về.
Có lão Cổ chiếu cố, bản Tử Dịch vốn dạng chịu thiệt, thêm đó rèn luyện ở thôn Thanh Hà, cũng khả năng sinh tồn cực mạnh, chỉ là dù thế nào nữa, nó vẫn là một đứa trẻ, trong lòng Tống Vân cũng khỏi chút lo lắng, vốn ít lời cô bỗng biến thành một bà lắm lời, lặp lặp nhiều việc căn dặn lão đầu Cổ, đặc biệt là sắp xếp khi ông trực đêm, đến mức ngay cả lão đầu Cổ vốn thích Tống Vân cũng cảm thấy phát ngán, bỏ chạy về nhà .
Sau khi lão đầu Cổ rời , Tử Dịch lấy từ trong cặp sách một tờ giấy kiểm tra, "Chị, đây là bài kiểm tra phát hôm nay, thầy giáo bảo phụ ký tên."
Tống Vân nhận tờ giấy kiểm tra, điểm một trăm đỏ chói, mỉm hài lòng, "Tuyệt lắm!" Cô cầm bút ký tên .
Bị chị khen, Tử Dịch ngại ngùng, "Thầy giáo chọn em lớp trưởng, trong lớp bạn phục, bảo em nhỏ tuổi thấp bé, xứng đáng lớp trưởng của bọn họ."
Tống Vân gật đầu, "Vậy em ?"
Tử Dịch ngẩng cằm lên, hừ một tiếng : "Em bảo thầy giáo chọn lớp trưởng tuổi tác và chiều cao, mà thành tích, nếu bọn họ lớp trưởng, thì hãy vượt qua em về thành tích, em tự khắc sẽ nhường ."
Tống Vân ha ha , giơ ngón tay cái khen Tử Dịch, " là như , nhưng em sợ mất lòng bạn bè ?"
Tử Dịch mặt lộ vẻ kiêu ngạo, "Em sợ gì? Bọn họ còn đ.á.n.h em nữa."
Tống Vân nghĩ cũng , đồng thời cũng thầm rơi một giọt nước mắt thương cảm cho các bạn cùng lớp của Tử Dịch, học bằng, đ.á.n.h , c.h.ử.i cũng ăn thua, thật đáng thương.
Ba giờ sáng tinh mơ, Tống Vân thức dậy, bếp hấp nóng một xửng bánh bao hôm qua, dùng túi vải sạch sẽ bỏ mười cái nhét ba lô, còn dùng than hồng trong bếp giữ ấm, đợi Tử Dịch và lão đầu Cổ dậy là thể ăn, cầm theo hai cái tay, về phía khu doanh trại ăn.
Có kinh nghiệm , cô đường sẽ phát lương khô, nhưng mấy thứ lương khô đó thật sự khô, cần hàm răng , còn đủ kiên nhẫn, tốn nước, cô chịu khổ đó, chỉ là nhà đồ ngon hơn để mang theo, hà tất chịu khổ cực cần thiết. Nếu thì đương nhiên cô cũng thể ăn .
Tề Mặc Nam đến điểm tập kết, đang chuyện với Hà Hồng Quân, thỉnh thoảng ngoảnh đầu về phía khu gia thuộc.
Hà Hồng Quân nhịn hỏi: "Anh gì thế? Chưa đầy một phút mười , bên đó rốt cuộc ai ?"
Tề Mặc Nam định mở miệng, thấy một bóng hình quen thuộc từ trong màn đêm bước tới, lập tức chạy tới, ngay lập tức quên sạch sẽ Hà Hồng Quân.
Hà Hồng Quân lúc mới hiểu, bên đó rốt cuộc ai.
"Để cầm ba lô cho em." Tay Tề Mặc Nam với về phía ba lô lưng Tống Vân.
Tống Vân khoát tay, "Không cần, cũng nặng, ai cũng đeo ba lô, em gì mà đặc cách."
Tề Mặc Nam nghĩ cũng , nhưng thấy Tống Vân đeo ba lô to như , trong lòng thấy khó chịu, luôn cầm lấy tay .
"Anh ăn sáng ?" Tống Vân hỏi.
Tề Mặc Nam lắc đầu, "Chưa, một lúc nữa lên xe sẽ phát lương khô." Sớm thế , nhà ăn cũng mở cửa, bọn họ chỗ nào để ăn.
Tống Vân từ trong ba lô lấy hai cái bánh bao, nghĩ nghĩ lấy thêm một cái, "Đủ ?"
Tề Mặc Nam đón lấy, "Đủ ." Anh thích ăn nhất là bánh bao Tống Vân hấp, khác với bánh bao khác .
Hai sánh vai đến điểm tập kết, Hà Hồng Quân xông tới, "Này, ăn một !"
Tống Vân định với lấy ba lô, Tề Mặc Nam ngăn , chia một cái từ phần đưa cho Hà Hồng Quân, "Chỉ một cái thôi, nhiều hơn , đừng la lối."
Người đông thế, Tống Vân chắc cũng mang theo nhiều, lúc đó đều đến đòi, chia đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-234-khong-xung-dang-lam-lop-truong.html.]
Hà Hồng Quân một cái bánh bao ấm nóng, đương nhiên sẽ la lối nữa, ăn còn kịp, nếu chậm một chút lũ khốn thấy, sẽ còn một miếng.
"Bánh mua ở ? Ngon quá ." Hà Hồng Quân là phương Nam, bình thường ít ăn bánh bao, nhưng cũng ăn bao giờ, nhưng từng ăn bánh bao ngon như .
"Tự tay em đấy." Tống Vân nhớ Hà Hồng Quân, ấn tượng với khá .
Hà Hồng Quân đối với Tống Vân chỉ là ấn tượng , mà là vô cùng ngưỡng mộ.
Anh ăn giơ ngón tay cái khen Tống Vân, "Bác sĩ Tống chỉ y thuật giỏi, nấu ăn cũng là một."
Ba cùng chuyện một lúc, bánh bao ăn xong, cũng đến gần đủ.
Lần đông , hai xe tải quân dụng, chỗ cũng rộng rãi hơn một chút.
Tề Mặc Nam lên xe tìm cho Tống Vân một vị trí mà cho là nhất, dùng ba lô của đặt lưng Tống Vân, để cô mệt thể dựa .
Vân Vũ
Những hành động đều vô thức , đó mới nghĩ thấy , ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy nhiều đồng đội hai bọn họ với ánh mắt ý vị sâu xa.
Làn da nâu của ửng hồng, sang Tống Vân, chỉ thấy Tống Vân căn bản để ý đến ánh mắt khác, xuống vững vàng dựa ba lô to của bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Vẫn là phong cách nhất quán của cô.
Tề Mặc Nam cũng trở bình thường, để ý đến ánh mắc trêu đùa của , xuống cạnh Tống Vân, khi xe tải khởi động, cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Từ Xuân Xuyên xuất phát đến điểm đến, ba ngàn cây , theo tốc độ hiện tại, ít nhất tám đến mười ngày, đường bây giờ như đời , tốc độ xe thể tăng lên, thời gian hao phí sẽ dài hơn nhiều.
Tháng ba ở Xuân Xuyên vẫn còn lạnh, nhưng càng về phía nam, thời tiết càng nóng, khi đến Nam tỉnh, tất cả chiến sĩ đều áo cộc tay, mặt trời mỗi ngày đều gắt, đêm muỗi cũng nhiều, may mà t.h.u.ố.c xua đuổi côn trùng và kem giảm ngứa Tống Vân chuẩn , ngoài nóng , vấn đề gì khác.
Tống Vân dù mỗi ngày đều đội nón lá, mặt cũng cháy đỏ, thể tưởng tượng khi từ Nam Hải trở về khuôn mặt trắng nõn sẽ biến thành dạng gì.
Ngày thứ mười, xe tải dừng ở một cảng, tất cả xuống xe, khi xếp hàng thấy hai chiếc thuyền buồm ba cột lớn đang đậu trong cảng.
Có sĩ quan mặc quân phục hải quân tới tiếp xúc với chỉ huy dẫn đoàn cấp đoàn của bên họ.
Hai sĩ quan cấp đoàn chuyện một lúc, đoàn trưởng Nghiêm Phong về phía bọn họ, hướng về Tống Vân và hô, "Ba giờ khởi hành, chín giờ tối đến điểm đến, lên thuyền cố gắng nghỉ ngơi, tối nay sẽ bắt đầu hành động, rõ ?"
"Rõ!" Âm thanh vang dội.
Đương nhiên, sự mệt mỏi những ngày liền di chuyển vẫn còn in mặt , khó mà bỏ qua.
Tống Vân liếc thời gian, bây giờ là một giờ, cách giờ khởi hành còn hai tiếng, cô hướng về đoàn trưởng Nghiêm Phong : "Báo cáo!"
Nghiêm Phong thấy là Tống Vân, sắc mặt lạnh lùng dịu mấy phần, gật đầu với cô, "Nói ."
"Đoàn trưởng Nghiêm, đa bên chúng từng thuyền, thuyền dễ say sóng, em nhân lúc bây giờ còn chút thời gian, chuẩn một ít t.h.u.ố.c chống say sóng, như thể duy trì thể lực của các chiến sĩ ở mức tối đa."
Nghiêm Phong từng thuyền, say sóng, nhưng từng thấy say sóng, nôn đến mức thập tử nhất sinh, và say sóng phân biệt nam nữ, đàn ông cũng say.
Vị sĩ quan cấp đoàn của quân khu Nam Hải một bên tỏ vẻ kinh ngạc, bước tới hỏi: "Cô chế t.h.u.ố.c chống say sóng?"
PS: Khi đặt tên cho lão đầu Cổ, trong đầu lóe lên cái tên 'Diệp Văn', liền tùy tay lấy đại. Về càng nghĩ càng thấy quen, hôm nay cuối cùng cũng nhớ , mời xem hình.
Có ai từng xem bộ phim ? Năm đó đặc biệt thích nam chính trong phim, Sử Diệp Văn.