Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 228: Phán Án Dựa Trên Suy Đoán

Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:26:04
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Có ai từng dùng loại hộp bút ? Hồi nhỏ dùng chính loại , bằng thiếc.

Chạy qua liên tiếp mấy cửa hàng cung tiêu, cô mua tổng cộng ba mươi hộp bút sáp, một trăm cây bút chì, một trăm cuốn vở bài tập, hai mươi hộp bút, hai mươi bộ thước kẻ, một trăm cục tẩy, tổng cộng hết ba mươi tệ.

Hồi nhỏ cũng dùng loại bút sáp , hộp to hơn cái một chút.

Mua xong đống , trong tay cô chỉ còn mười tệ tiền phiếu văn phòng phẩm, đều đổi thành truyện tranh và sách truyện mà trẻ con thích , cũng coi như phong phú thêm đời sống ngoại khóa.

Ban đầu định mua xong đồ là gửi luôn, nhưng cô đột nhiên nhớ đến gói hàng to ông Ngô đưa cho lúc rời , trong gói khá nhiều sữa mạch nha và sữa bột, thể gửi cùng về cho bố và các cụ Tề, cụ Mạch dùng.

Thế là Tống Vân xách theo một gói văn phòng phẩm về khu gia thuộc.

Cô để văn phòng phẩm ở nhà khách, trong phòng lấy gói lớn ông Ngô đưa cho đó, mới kéo khóa thấy tiếng gõ cửa sân, “Bác sĩ Tống nhà ?”

Là giọng một đàn ông.

Tống Vân sợ là đến tìm khám bệnh, đành đặt đồ xuống, vội vàng mở cửa.

Cửa mở , cổng sân một đàn ông trẻ tuổi mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mặc quân phục, dáng thẳng tắp, khí thế mạnh.

Tống Vân hỏi: “Anh tìm việc gì?”

Trịnh Văn Bác thấy Tống Vân cũng sửng sốt, từng xem qua tư liệu của Tống Vân, đầy mười chín tuổi, Bắc Kinh, năm ngoái từ Bắc Kinh đến thôn Thanh Hà, tỉnh Hắc Long Giang hạ canh, lâu thi chứng chỉ hành nghề y, trở thành bác sĩ chân đất của thôn Thanh Hà, đó do Tề Mặc Nam tiến cử và Hứa sư trưởng hết mức bảo lãnh, mới từ bác sĩ chân đất nơi thôn núi nhảy vọt trở thành bác sĩ quân khu.

Hắn tưởng sẽ thấy một khuôn mặt giỏi tính toán.

Không ngờ là một khuôn mặt như thế, trẻ trung, rực rỡ động lòng , ánh mắt trong veo, khí chất thoát tục.

“Đồng chí , tìm việc gì?” Tống Vân thấy đàn ông chằm chằm , nhíu mày, hỏi nữa.

Trịnh Văn Bác tỉnh táo , chút ngượng ngùng, nhưng che giấu , mặt cũng biểu cảm gì, giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc : “ là phó bộ trưởng bộ kỷ luật Trịnh Văn Bác, tiện trong chuyện ?”

Tống Vân gật đầu, nghiêng nhường chỗ.

Trịnh Văn Bác bước sân, thẳng nhà khách.

Tống Vân đóng hờ cổng sân cũng theo .

Trịnh Văn Bác nhà khách thấy đống đồ chất đầy bàn, những thứ văn phòng phẩm khỏi , còn chiếc túi kéo khóa , bên trong chứa đầy lễ phẩm cao cấp, sữa mạch nha, sữa bột, đồ hộp, bánh quy sữa bò, bánh ngọt — gói đồ ít nhất cũng hai trăm đồng.

Trịnh Văn Bác nhíu mày, Tống Vân, “Những thứ từ ?” Giọng điệu mang theo chất vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-228-phan-an-dua-tren-suy-doan.html.]

Tống Vân cũng nhíu mày, nhưng nghĩ của bộ kỷ luật, thể vô cớ đến đây gây chuyện, nên cũng lập tức cãi , chỉ nhạt nhẽo trả lời , “Văn phòng phẩm là mua, những lễ phẩm khác tặng.”

Trịnh Văn Bác nhíu mày chặt hơn, “ cô từng khám bệnh cho trong khu gia thuộc, đây chính là tiền khám bệnh cô nhận ? Cô đang ?” Giọng điệu nghiêm khắc.

Tống Vân thấy vô cùng vô lý, cũng nổi giận, “Anh với tư cách là phó bộ trưởng bộ kỷ luật, đang ? Anh điều tra ? Hỏi rõ ràng ? nào những thứ là tiền khám bệnh mà các gia thuộc quân nhân trong khu gia thuộc đưa? Anh chứng cớ ? Bộ kỷ luật bây giờ phán án dựa suy đoán ?”

Trịnh Văn Bác đúng là chứng cớ, ít nhất những thứ như sữa mạch nha sữa bột vẫn điều tra rõ nguồn gốc, nhưng những văn phòng phẩm nguồn gốc, đều là cô lấy phiếu lấy đồ đổi phiếu với các quân nhân phụ trong khu gia thuộc mua về.

Mua nhiều như để gì?

Còn dám để bán ?

“Cô thành khai khai báo , cô kiếm nhiều thứ như , chuẩn mang chợ đen bán ?” Trịnh Văn Bác hỏi xong đợi Tống Vân trả lời, tiếp tục , “Tốt nhất cô nghĩ kỹ hãy trả lời, nếu cô thành thật khai báo, nhân lúc việc , kết quả xử lý cũng sẽ khác, thể căn cứ thái độ nhận của cô để xử lý khoan hồng.”

Tống Vân suýt nữa mắng , nhưng cô chất, nhịn , giơ một ngón tay về phía Trịnh Văn Bác, “Thứ nhất, tất cả đồ đạc của nguồn gốc đều rõ ràng minh bạch, hợp lý hợp quy. Thứ hai, tại xuất hiện ở đây, với những lời vô căn cứ , hy vọng cho một giải thích. Thứ ba, chợ đen là gì rõ, đây rõ, cũng rõ. Thứ tư, nếu chứng cớ chứng minh việc vi phạm pháp luật quy định, thì xin hãy điều tra , khi chứng cớ hãy đến thẩm vấn , chứ dựa bắt bóng bắt gió và một suy đoán chủ quan để định tội .”

Vân Vũ

Trịnh Văn Bác thấy cô cứng miệng, cũng gì khác, trực tiếp lấy thư tố cáo ném lên bàn, “Cô tự xem .”

Tống Vân cầm thư lướt nhanh, đây là thư tố cáo nặc danh, giữa các dòng chữ cũng lộ manh mối gì đặc biệt, cô là ai, nhưng rõ ràng là vu khống.

Tống Vân đặt thư trở bàn, mỉm nhạt, “Đây là vu khống, chuyện đó, phó bộ trưởng Trịnh định chỉ dựa một bức thư tố cáo đầu đuôi như để định tội chứ?”

Trịnh Văn Bác chỉ gói văn phòng phẩm to bàn hỏi, “Vậy cô giải thích , cô tốn tâm tốn sức, thậm chí kể thành bản kiếm nhiều phiếu như , mua nhiều văn phòng phẩm như , định gì?”

Tống Vân lấy tất cả hóa đơn mua văn phòng phẩm hôm nay, từ trong túi đựng văn phòng phẩm lấy một phong thư, tất cả đều đưa đến mặt Trịnh Văn Bác, “Anh tự xem .”

Thư là cho đội trưởng Lưu, lượng văn phòng phẩm quyên tặng , cùng lời chúc dành cho các em nhỏ, bày tỏ ý còn cần gì cứ tìm cô, văn tự ngắn gọn, nhưng như một cái tát, tát mặt Trịnh Văn Bác.

Ánh mắt Trịnh Văn Bác rời khỏi tờ giấy thư, ngạc nhiên Tống Vân, “Cô kiếm nhiều văn phòng phẩm như , là để quyên tặng cho trường tiểu học vùng núi ?”

Tống Vân gật đầu, “Trước đây là bác sĩ chân đất của thôn Thanh Hà, lúc rời thôn Thanh Hà, quyên tặng một trường tiểu học thôn do thôn bản cho thôn, hiện giờ trường tiểu học mở lớp dự , bên đó mua đồ tiện, vật tư cũng phong phú như tỉnh Xuyên, thêm nữa họ cũng kiếm phiếu văn phòng phẩm, nên mới gọi điện tìm , giúp nghĩ cách. Việc cũng thể đến phòng truyền đạt hỏi, hôm hôm gọi điện, phòng truyền đạt ghi chép.”

Nói đến mức , và việc dễ dàng tra rõ, tồn tại khả năng giả mạo, Trịnh Văn Bác lý do tin.

Hắn nuốt nước bọt, nghĩ đến lời Hứa sư trưởng, trong lòng hối hận, lẽ nên điều tra rõ ràng hơn một chút mới đến hỏi chuyện.

Không, việc vẫn kết thúc.

Trịnh Văn Bác tìm mục tiêu, chỉ gói lớn sữa mạch nha và sữa bột bánh quy hỏi: “Vậy những thứ thì ?”

 

Loading...