Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 219: Em Trai Ngươi Ăn Trộm Tiền Của Ta
Cập nhật lúc: 2025-11-11 02:25:55
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi món đậu phụ kho cá dọn , cơm cũng chín tới, món trứng hấp cũng thành, thời gian khớp một cách tưởng như sắp đặt sẵn, tất cả chỉ mất nửa tiếng.
“Hôm nay trễ , tạm thời ăn những món , ngày mai sẽ nấu thịt kho tàu cho .”
Lão Cổ đầu ăn món đậu phụ kho cá một cách ngon lành, trong chốc lát quên những cơn đau nhức , “Ngày mai món đậu phụ kho cá nhé, tươi ngon quá, cá ngon hơn nhiều so với cá bán ngoài chợ.”
“Được, ngày mai ăn món , đậu phụ và cá đều còn nhiều.”
Ba đang ăn thì cổng viện vang lên tiếng gõ.
Tử Dịch chạy mở cổng, hai trong nhà thấy giọng của Tử Dịch, “Mặc Nam ca, đến lúc ? Mau .”
Lão Cổ đầu thấy là Tề Mặc Nam, nhướng mày, tiếp tục ăn cá.
Tề Mặc Nam bước chân nhà chính, hương thơm của cơm thức ăn liền ùa mũi.
“Hai trở về từ Tây Tần Sơn?” Tề Mặc Nam hỏi.
Tống Vân gật đầu, “Ừ, hôm nay thu hoạch khá , về muộn một chút, ăn tối ?”
Tề Mặc Nam lắc đầu, “Chưa ăn.”
Ban đầu định đến đây ăn tối, nên đến nhà ăn, nào ngờ tới đúng lúc, thêm nỗi lo trong lòng, tâm trạng ăn uống, mấy , cuối cùng cũng đợi họ trở về.
Tống Vân dậy định lấy bát, Tống Tử Dịch giành phần , “Để em , để em , chị cứ ăn .”
Tống Tử Dịch chạy nhanh, nhanh chóng từ nhà bếp lấy bát , múc hết phần cơm còn trong nồi nhỏ, hơn nửa bát, đều đưa cho Tề Mặc Nam.
“Chỉ còn nhiêu đây thôi, đủ no lát nữa em sẽ nấu mì cho .” Tử Dịch .
Tề Mặc Nam nhận lấy bát, “Không cần, nhiêu đây là đủ .”
May mắn là kho hai con cá, thêm một miếng đậu phụ lớn, món trứng hấp cũng hấp một bát to, bốn ăn ít một chút, nhưng cũng tạm , Tề Mặc Nam và lão Cổ đầu đều ăn sạch sẽ cả nước cá.
Lão Cổ đầu vẫn còn thèm thuồng, liếc Tề Mặc Nam một cái, “Tiểu tử nhà ngươi đúng là chọn thời điểm, chọn đúng lúc đang ăn cơm mà đến, cố ý đấy chứ?”
Tề Mặc Nam ha ha một tiếng, chủ động thu dọn bát đĩa rửa.
Khi sân rửa bát, thấy mấy bao tải đặt ở cửa nhà bếp, miệng bao tải mở , cỏ t.h.u.ố.c dùng để che đậy bên trong cũng lấy , thể rõ ràng trong bao tải là cá và thịt, giật , vội vàng rửa xong nồi bát trở về nhà chính, hướng về hai đang bưng rổ sàng phân loại cỏ t.h.u.ố.c hỏi: “Hôm nay hai gặp lợn rừng ?”
Cả hai đều ngẩng đầu, Tống Vân đáp một tiếng, “Ừ, lúc xuống núi gặp , b.ắ.n hai con.”
Tử Dịch từ phòng , kéo Tề Mặc Nam kể hết những điều thấy ở Tây Tần Sơn hôm nay, khuôn mặt nhỏ đầy phấn khích.
Tề Mặc Nam Tử Dịch thịt lợn rừng là do cướp đường mang tới, nhíu mày, “Đáng tin ?”
Lão Cổ đầu hừ một tiếng, “Bọn chúng nếu ăn đạn, thì chuyện bọn chúng giữ kín trong bụng.”
Tề Mặc Nam suy nghĩ một chút, đúng là như , tình cảm nào bền chặt bằng lợi ích.
Cỏ t.h.u.ố.c nhanh chóng phân loại xong, nước nóng Tống Tử Dịch đun cũng nóng, chạy đến gọi Tống Vân vệ sinh cá nhân.
Lão Cổ đầu trừng mắt Tề Mặc Nam, “Còn đấy gì? Đã muộn thế còn về ?”
Lão Cổ đầu kéo Tề Mặc Nam rời khỏi tiểu viện, Tống Vân đóng cổng viện .
Tống Vân thể cảm nhận , lão Cổ đầu đang coi nàng và Tử Dịch như cháu trai cháu gái để yêu thương bảo vệ, tình cảm của già đơn giản, cũng chân thành, lòng nàng ấm áp, thêm một trong gia đình, thật quá.
Trời sáng, Tống Vân và Tống Tử Dịch dậy sớm, hai rửa sạch cá và thịt để ráo nước, Tống Vân nấu bữa sáng, bảo Tử Dịch đến hợp tác xã mua muối, thời tiết bây giờ ấm lên, hôm nay muối hết bộ cá và thịt, còn đến ngọn núi nhỏ gần đó lấy thêm ít cành tùng bách về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-219-em-trai-nguoi-an-trom-tien-cua-ta.html.]
Trong nồi nấu cháo, dùng nồi nhỏ luộc trứng, bên đặt một cái xửng hấp, hấp một bát bánh gạo nếp Lương Vệ Quân cho, lát nữa chấm đường trắng ăn, đây nàng cũng ăn qua, thử xem .
Làm xong những việc , Tống Tử Dịch vẫn về, Tống Vân ngó đầu cửa một chút, thấy bóng , nàng liền sang viện bên cạnh gọi lão Cổ qua ăn cơm, nhân tiện mang theo vại lớn và hai cái vò to của lão Cổ về để muối thịt và muối cá.
Có thời gian nàng cũng mua vại và vò, thì gì cũng đồ đựng.
Lão Cổ đầu qua mang theo tất cả muối trong nhà, nhiều lắm, chỉ nửa cân.
“Tử Dịch ?” Lão Cổ đầu hỏi.
Tống Vân , “Bảo nó mua muối, lâu vẫn về.”
Lão Cổ đầu nghĩ đến Tô Tình trong hợp tác xã, nhíu mày, “Ta xem thử.”
Tống Vân vốn cũng định , nếu lão Cổ đầu thì nàng nữa, trong bếp vẫn còn lửa, nàng trông.
“Vậy xem , chuyện gì về với .”
Sau khi lão Cổ đầu hơn mười phút, một bà thím đến gõ cửa, là lão Cổ đầu bảo bà đến gọi nàng đến hợp tác xã, Tử Dịch xảy chuyện .
Tống Vân lập tức dập lửa trong bếp, vội vã chạy đến hợp tác xã.
lúc buổi sáng, đến khu thực phẩm của hợp tác xã mua rau khá đông, lúc đều tụ tập một chỗ, ở giữa vây quanh ai đó.
Tống Vân chen giữa đám đông, thấy lão Cổ đầu như gà bảo vệ con che chắn mặt Tử Dịch, Tử Dịch đỏ mắt, mặt đầy phẫn nộ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ.
Lão Cổ đầu chỉ Tô Tình mắng, “Ngươi còn là ? Đến cả trẻ con ngươi cũng bắt nạt, lời gì cũng dám há mồm , sợ báo ứng , đồ mù quáng tim đen.”
Tô Tình tức giận đỏ mặt, “ sai gì? Đồ của mất, hỏi nó một câu thì ? Không hỏi ?”
Lão Cổ đầu mắng, “Ngươi gọi đó là hỏi ? Ngươi há mồm Tử Dịch nhà ăn trộm tiền của ngươi, Tử Dịch nhà đến khu thực phẩm, đến cả bên quầy của ngươi còn tới, ăn trộm tiền của ngươi? Dùng phép thuật ? Ngươi phát bệnh điên cũng chút căn cứ chứ.”
Xung quanh cũng phụ họa, “ , đứa trẻ nhà còn đến chỗ , ngươi cho dù thật sự mất tiền, cũng thể đổ oan cho đứa trẻ nhà .”
Cũng , “Chuyện khó lắm, một trẻ con chân tay nhanh nhẹn lắm, phòng kịp.”
Tống Vân lạnh lùng liếc chuyện , là một phụ nữ ba mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, nhưng chuyện liếc mắt chéo miệng, vẻ mặt chua ngoa độc địa.
Tống Vân bước đến bên lão Cổ đầu, mắt lạnh Tô Tình, trực tiếp hỏi: “Ngươi mất bao nhiêu tiền?”
Tô Tình hừ một tiếng, “ mất mười tệ, để quầy, định lát nữa mua cá và thịt, chỉ trong chớp mắt, tiền cánh mà bay, lúc đó thấy thằng nhóc chạy qua chỗ , khác, nó thì là ai.”
Vân Vũ
Có thấy cô mũi miệng, bắt đầu dùng ánh mắt nghi ngờ Tống Tử Dịch.
Mười tệ để quầy, là thấy cũng sẽ động lòng, huống chi là một đứa trẻ.
Có , “Nếu lấy tiền của đồng chí Tô Tình thì mau trả , trẻ con mà, dạy dỗ một chút là , .”
Cũng , “Người là lấy , cũng căn bản qua quầy của Tô Tình, lấy tiền quầy ?”
Tống Vân thèm để ý những lời bàn tán của đám đông hiếu kỳ, nàng Tô Tình hỏi, “Mắt của ngươi tận mắt thấy em trai lấy tiền của ngươi? Hay là thấy với ngươi?”
Tô Tình thấy Tống Vân, mặt thoáng hiện vẻ đắc ý, hôm nay cô nhất định x.é to.ạc mặt mũi của Tống Vân, ai bảo cô mất mặt cô mặt Hồ lão sư, còn dọa sẽ tìm chủ nhiệm khiếu nại, khiến cô lo sợ mấy ngày liền.
“ tận mắt thấy nó chạy hợp tác xã, nó đến tiền của mất, như còn chứng minh vấn đề ? Không nó ăn trộm thì là ai ăn trộm?”