Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 215: Bài Học Xương Máu
Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:18:35
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân nghĩ đến món đậu phụ cô tự ở thôn Thanh Hà, bỗng thấy thèm. Nào là sữa đậu nành, nào là tàu hũ, đậu phụ non đậu phụ già, cô đều thích ăn cả, hầm cá chiên giòn đều ngon tuyệt.
“Cháu mượn cái ? Nhà cháu ít đậu nành, cháu ít đậu phụ ăn.”
Lương Vệ Quân thấy thế, mắt sáng rỡ, “Cô đậu phụ nữa ? Vậy thì cô cầm lấy cối đá . Để chỗ cũng chỉ xay ít bột, xay bột sẽ qua nhà cô xay. Để nhà cô dùng sẽ ích hơn.”
Lương Vệ Quân đang băn khoăn lấy gì để cảm ơn Tống Vân, đây chính là cơ hội tuyệt vời.
Vân Vũ
Tống Vân đương nhiên từ chối, cô chỉ định ít đậu phụ thôi, chứ ý định lấy cối đá của .
Lương Vệ Quân cô . Sau khi xong việc nhà, mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, đem thẳng cối đá đến nhà Tống Vân.
Tống Vân buồn bất lực, đành nhận.
Lão Cổ Tống Vân đậu phụ, liền háo hức bắt cá. Ông cũng thèm món đầu cá đậu phụ miến lắm , lâu lắm ăn.
Tống Vân trực tiếp từ chối, “Bác ngủ , tối nay còn trực đêm, tinh thần thì . Bài học xương m.á.u của Giang Nguyệt vẫn còn đó, bác đừng vết xe đổ của cô .”
Lão Cổ nghĩ cũng , “Ừ, hôm nay tạm thôi, cuối tuần chúng Tây Tần Sơn, vẫn đến chỗ , chắc chắn vẫn cá.”
Tống Vân đồng ý, thúc giục ông nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lão Cổ kinh nghiệm trực đêm, dù thể ngủ thoải mái như ở phòng y tế khu gia đình đây, ông vẫn cách để giữ tỉnh táo. Dù tuổi cao, nhưng ông sẽ hỏng việc.
Tề Mặc Nam tối mới về, ăn tối ở chỗ Tống Vân và mang về một tin tức, “Ý của Hứa sư trưởng là tổ chức đại hội biểu dương, trao thưởng thể , lúc đó còn cần em lên phát biểu.”
Tống Vân mấy bận tâm đến những chuyện , nhưng cũng phản đối. Có quân công và danh dự trong , dĩ nhiên hơn là gì.
Tề Mặc Nam , “Nguyên tắc với những chiến công em lập , em đáng lẽ thăng cán bộ. thời gian nhận chức của em thực sự quá ngắn. Cấp ý là đợi thêm, đến khi em nhận chức đủ một năm sẽ thăng cán bộ cho em.”
Tống Vân ý kiến, hợp lý.
Biết cuối tuần họ định Tây Tần Sơn, Tề Mặc Nam cũng . Đáng tiếc cuối tuần nhiệm vụ huấn luyện, đành đau lòng từ bỏ, “Lần nếu định Tây Tần Sơn, nhớ báo cho . Anh thể đổi ca. Lần thời gian quá gấp, sợ khó đổi lắm.”
Tống Tử Dịch nhanh nhảu, “Chị em , cuối tuần nào rảnh là sẽ Tây Tần Sơn hái thuốc.”
Tống Vân tiếp, “Không chỉ hái thuốc, giờ sang xuân , trong núi cũng nhiều rau dại, hái ít rau dại về ăn, đỡ mua rau. Sân nhà em trống trơn chẳng gì, cũng rảnh để ngày nào cũng chợ.”
Chỗ lão Cổ đây trồng rau, nhưng dạo bận, đất của ông cũng bỏ hoang. Giờ ăn rau đều mua, tốn tiền phiền phức. Cô và Tử Dịch đều khá bận, thời gian đó. Nếu Tây Tần Sơn thể hái rau dại, mỗi hái nhiều một chút về, thể ăn cả tuần, tiết kiệm tiền tiện lợi, còn cho sức khỏe.
Tất nhiên, gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng những thứ cô cũng , như cũng đỡ mua thịt.
Quan trọng nhất là, cô kiếm tinh tệ.
Thứ bảy, Tống Tử Dịch dậy sớm, phát hiện chị gái còn dậy sớm hơn . Bữa sáng xong, hâm nóng trong nồi. Cô đang một xay đậu, xay nửa xô sữa đậu.
Tống Tử Dịch vội chạy đến giúp.
Tống Tử Dịch sức lực cũng khá lớn, thể tay cho chị, còn đổ đậu. Chị em hợp sức, chẳng mấy chốc xay hết đậu ngâm, cả một xô sữa đậu đầy ăm ắp.
Lúc lão Cổ sang ăn sáng, Tống Vân đun sôi sữa đậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-215-bai-hoc-xuong-mau.html.]
“Có ăn một bát sữa đậu ?”
Lão Cổ đương nhiên ăn, “Có chứ, cho thêm đường.”
Múc cho lão Cổ và Tống Tử Dịch mỗi một bát sữa đậu, thêm đường trắng, cô cũng để cho một bát, phần còn dùng đậu phụ.
Khi sữa đậu kết tủa thành tàu hũ, lão Cổ vội vàng lấy cho một bát to, thêm sốt thịt cay tự của Tống Vân và rau trộn ăn với cháo, ăn một cách say sưa gì.
Tử Dịch vốn thích ăn tàu hũ ngọt, thấy lão Cổ ăn như , cũng học theo trộn một bát, phát hiện hương vị thực sự tệ, một phong vị khác.
Tống Vân để dành hai bát tàu hũ to, đợi tối nay đậu phụ xong, cô sẽ mang một bát tàu hũ và ít đậu phụ sang cho Lương Hồng Quân. Nếu cối đá của nhà , hôm nay họ đậu phụ để ăn.
Sau khi ép đậu phụ, ba khỏi nhà. Bánh màn thầu và trứng luộc sáng ăn hết mang theo đến Tây Tần Sơn bữa trưa.
Tống Vân và lão Cổ mỗi đeo một chiếc giỏ lưng. Tử Dịch giỏ, xách một cái thúng mà lão Cổ tìm , trong thúng nhét mấy cái bao tải, phòng trường hợp thu hoạch nhiều quá giỏ thúng đựng hết.
Tử Dịch đầu tiên đến rừng núi phương Nam, suốt đường phấn khích. Đến nơi thấy cảnh rừng núi xanh tươi um tùm, càng vui đến mức ngậm miệng.
“Rừng núi nơi đây thật khác với phương Bắc.” Tử Dịch .
Lão Cổ , “Đương nhiên , khí hậu cũng khác mà. Phương Bắc mùa đông lạnh, cây cỏ héo úa, thêm đó phương Bắc dùng củi nhiều hơn, nhiều ngọn núi đều trọc hết .”
Tống Vân gật đầu, “ , những ngọn núi nhỏ thông thường đến mùa đông đều trọc hết, chỉ những khu rừng già sâu thẳm thú dữ xuất hiện mới giữ cây cối.”
Thời tiết dần ấm lên, trong núi chim chóc cũng nhiều hơn. Một chim màu sắc sặc sỡ là những loài Tử Dịch từng thấy đây. Cậu cầm những viên sỏi trong tay, b.ắ.n chúng nỡ.
Tống Vân , “Mấy con chim trêu chọc , cũng chẳng gì , cũng chẳng nổi một lạng thịt, b.ắ.n chúng gì? Lát nữa b.ắ.n thỏ.”
Tử Dịch vốn mềm lòng nỡ bắn, lời chị gái liền gật đầu ngay, “Ừ, thì bắn.”
Tử Dịch nhảy nhót chạy về phía . Lão Cổ phát hiện vài khóm t.h.u.ố.c đang đào. Tống Vân lặng lẽ giơ tay, giả vờ lau mồ hôi, quét qua một con chim họa mi và một con vẻ là chim hoàng , kiếm một trăm sáu mươi tinh tệ.
Trong núi mùa xuân hoa dại nở rộ, ngay cả khí cũng là mùi hương hỗn hợp của đủ loại hoa cỏ, ngửi thấy tâm trạng con thư thái, dễ chịu hơn nhiều so với mùi nước hoa đủ loại của đời .
Ngoài thuốc, các loại rau dại non mơn mởn hái mãi hết.
Ba phân công rõ ràng, Tống Vân và lão Cổ hái thuốc, Tử Dịch hái rau dại, gặp nấm xuân đương nhiên cũng bỏ qua, tha hồ cho thúng.
Tống Vân cố ý tách hái t.h.u.ố.c với lão Cổ, một là để hiệu suất cao hơn, hai là tiện cho cô chút động tác nhỏ. Nhìn dư tinh tệ ngừng tăng lên, tâm trạng cô cũng ngày càng vui vẻ.
Khi ba chiếc giỏ và thúng tre sắp đầy, Tống Vân bắt đầu chuyển dần thảo d.ư.ợ.c ô lưu trữ, cố gắng mang thêm nhiều thảo d.ư.ợ.c về.
Ba dừng, trong lúc đó gặp thỏ rừng và gà rừng đều Tống Tử Dịch hạ gục, thu hoạch ba con gà rừng, hai ổ trứng gà rừng và hai con thỏ béo mập.
Lão Cổ bảo Tử Dịch giấu gà rừng thỏ rừng đáy thúng, “Cháu mấy bà già trong khu gia đình khó chơi thế nào . Nếu để họ thấy, chúng ăn một miếng nào .”
Nhất định giấu kỹ, đồ thú rừng họ vất vả mới kiếm , tại cho quen ăn.