Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 214: Hiệu Quả Thấy Rõ

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:18:34
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt vốn tưởng rằng Khương Tân chỉ cần vẻ nũng mặt ông ngoại là thể khiến ông gọi điện sang bên quân khu, giúp cô dẹp chuyện t.a.i n.ạ.n y khoa . Nào ngờ, mới Khương Tân nũng xong, nhắc đến chuyện , Kỳ quân trưởng liền biến sắc, quát mắng Khương Tân thậm tệ, còn lệnh qua với những như Giang Nguyệt, dĩ nhiên càng thể giúp Giang Nguyệt lời nào .

Giang Nguyệt đợi thông báo nhậm chức tại bệnh viện quân khu, mà đợi nhận thông báo khai trừ cả đảng tịch lẫn chức vụ quân y.

Khi nhận thông báo, cô sững sờ, đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ đến hai chữ: hết , thực sự hết .

Tống Vân xong kết quả xử lý của Giang Nguyệt, cảm thấy hợp lý. Người như Giang Nguyệt, vốn dĩ phù hợp với công việc , đạo đức của cô cũng xứng với tư cách đảng viên.

Đồng thời, sự việc cũng cảnh tỉnh tất cả các bác sĩ đang tại chức, thậm chí là các bác sĩ ở bệnh viện quân khu, giữ lòng tôn kính với công việc, dù cẩn thận và tỉ mỉ đến cũng thừa. Bởi mỗi quyết định họ đưa , mỗi đơn t.h.u.ố.c họ kê, đều liên quan đến sinh mạng của từng con .

Những ai hiểu rõ đầu đuôi sự việc đều , nếu Tống Vân, chiến sĩ dị ứng nặng chắc chắn thể sống sót.

Tất cả đều chân thành cảm thán, quyết định của Hứa sư trưởng dốc hết tâm lực đưa Tống Vân từ nông thôn tỉnh Hắc Long Giang về quân khu là một quyết định vô cùng vô cùng sáng suốt.

Hết ca trực, Tống Vân trở về khu nhà gia đình quân nhân).

Lão Cổ hôm nay trực đêm, ban ngày đến phiên, khi ăn sáng xong liền ở trong sân bào chế thuốc. Thấy Tống Vân về, ông vội dậy gọi cô: “Cô bé Vân, nãy Lương phó đoàn trưởng đến tìm cháu, thấy cháu nhà về .”

Tống Vân nghi hoặc: “Có tìm cháu việc gì ạ?”

Lão Cổ lắc đầu: “Không , vội vàng lắm, nhưng sắc mặt của lẽ là chuyện .”

Tống Vân đoán chừng là chuyện của Khúc Vận Trúc. Chuyện của Khúc Vận Trúc thể nóng vội, cũng cần vội. Cô về phòng vệ sinh cá nhân, bộ quần áo sạch, giặt quần áo bẩn đem phơi, lấy những d.ư.ợ.c liệu cần phơi phơi. Sau khi xong những việc , cô mới bước khỏi sân nhỏ, đến khu nhà nhỏ ba gian dành cho sĩ quan cấp đoàn.

Gặp một bà chợ, hỏi đường, thuận lợi tìm nhà Lương Vệ Quân.

So với những sân nhà khác thấy đường, khuôn viên nhà Lương Vệ Quân dọn dẹp tương đối đơn giản. Trong sân, ngoài một cái giếng ép nước và hai dây phơi quần áo thì gì khác, cũng trồng rau gì cả.

Cũng thôi, Khúc Vận Trúc như thế, Lương Hiểu Hiểu mới mười tuổi, Lương Vệ Quân là bận rộn, bận đến mức ắt hẳn ngay cả bữa cơm cũng thời gian về nhà ăn, thời gian chăm chút sân vườn.

Gõ cửa sân, tiếng bước chân từ bên trong vọng nhanh, mở cửa là Lương Hiểu Hiểu. Thấy Tống Vân đến, cô bé vô cùng vui mừng: “Chị Tống, ba em mới là sẽ tìm chị, chị đến ngay . Mời chị trong.”

Tống Vân lớp t.h.u.ố.c mỡ màu xanh mặt Lương Hiểu Hiểu: “Có đau ?”

Lương Hiểu Hiểu lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ rạng rỡ, còn vẻ tự ti và e dè như đầu gặp cô: “Không đau nữa . Chị Tống, sáng nay em gọi tên em , ba em vui lắm.”

Lương Vệ Quân thấy động tĩnh cũng bước , thấy đến là Tống Vân, lập tức vẻ mặt kích động nghênh đón: “Bác sĩ Tống, với cô, sáng nay Vận Trúc đột nhiên gọi tên Hiểu Hiểu, cô chuyện .”

Tống Vân gật đầu: “ Hiểu Hiểu , cô đang ở ?”

Lương Vệ Quân vội dẫn Tống Vân nhà, mời cô ở phòng khách, phòng ngủ dắt Khúc Vận Trúc .

Lúc , Khúc Vận Trúc khác mấy so với gặp, vẫn đờ đẫn ngây ngô, khi mắt vẫn đờ .

Lương Vệ Quân : “ thực sự lừa cô. Sáng nay bôi t.h.u.ố.c cho Hiểu Hiểu, cô bên cạnh , lẽ thấy Hiểu Hiểu quá đau, cô đột nhiên gọi tên Hiểu Hiểu, hỏi nó ? Tại ? Rồi trở về như cũ, gì cô cũng thèm đáp.”

Tống Vân xong : “Để kiểm tra cho cô .”

Khúc Vận Trúc thấy Tống Vân về phía liền tránh, cho Tống Vân chạm , vô cùng chống đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-214-hieu-qua-thay-ro.html.]

Tống Vân cách nào, đành dùng chiêu cũ, dùng kim châm huyệt ngủ của cô . Đợi cô ngất trong vòng tay Lương Vệ Quân, cô mới bắt đầu kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, Tống Vân với Lương Vệ Quân: “Hiện tại thì thứ đều bình thường, gì khác thường. thể phản ứng trong khoảnh khắc đó, ít nhất chứng tỏ tổn thương não của cô cơ hội phục hồi, đó là chuyện .”

Lương Vệ Quân vẻ mặt phấn khởi, gật đầu lia lịa: “Vâng, cũng nghĩ . Dù tốn bao nhiêu thời gian, cũng sẽ cùng cô điều trị, cho đến khi khỏi hẳn mới thôi.”

Tống Vân trấn an : “Theo tình hình hiện tại, ước tính chờ quá lâu . Thuốc kê, nhất định cho cô sắc uống đúng giờ đúng liều. Kết hợp uống trong và châm cứu, hiệu quả sẽ tăng gấp bội.”

Lương Vệ Quân lúc Tống Vân với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cô chỉ châm một , uống một thang thuốc, Vận Trúc đổi. Có thể tưởng tượng, bao lâu nữa, Vận Trúc sẽ hồi phục ý thức, trở thành bình thường.

“Cảm ơn, cảm ơn cô!” Lương Vệ Quân chân thành cảm ơn.

Vân Vũ

Tống Vân vẫy tay: “Đừng khách sáo như . Anh giữ chặt cô , châm cứu cho cô .”

Tống Vân lấy dung dịch khử trùng, khử trùng từng cây kim bạc cẩn thận mới châm cứu cho Khúc Vận Trúc.

Khi châm cứu xong, thời gian lặng lẽ trôi đến mười giờ.

Tống Vân thu kim, cuối cùng châm huyệt nhân trung của Khúc Vận Trúc.

Khúc Vận Trúc từ từ tỉnh dậy, đôi mắt mở ngập tràn hoang mang, dường như đang cố gắng nhớ điều gì đó, nhưng chẳng nhớ gì.

Lương Vệ Quân gọi tên cô, nhãn cầu Khúc Vận Trúc chuyển động, khuôn mặt Lương Vệ Quân mắt, sự hoang mang trong mắt càng lúc càng dày đặc, dần dần trở nên đờ đẫn, gọi nữa cũng phản ứng.

Lương Vệ Quân từ vui mừng ban đầu dần trở nên thất vọng, tâm tình thể là lên xuống thất thường.

Tống Vân an ủi : “Đừng nóng vội, từ từ . Hồi phục là cần một quá trình. Tổn thương não của cô vốn là thương tích tích tụ lâu năm, khó hồi phục hơn chấn thương mới. Anh cho cô thời gian. Tình trạng hiện tại của cô , ít nhất là nhiều hy vọng.”

Lương Vệ Quân gật đầu: “ hiểu.”

Tống Vân hỏi thăm tình hình của Hiểu Hiểu, hai bôi t.h.u.ố.c Hiểu Hiểu đều c.ắ.n khăn cố chịu đựng, đau đến mức suýt ngất cũng chịu kêu dừng. Tính kiên cường đó ngay cả Lương Vệ Quân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tống Vân trong lòng thầm khen: “Đứa bé ắt thành nghiệp lớn.”

Có thể chịu đựng những điều thường thể chịu, tuổi nhỏ mục tiêu rõ ràng, hiểu lợi hại, nên từ bỏ cái gì, sẵn sàng chịu khổ, thể chịu khổ. Hỏi xem, đứa trẻ như thành công, thì đứa trẻ nào mới thể thành công?

Lúc Tống Vân về, Lương Vệ Quân từ nhà bếp bưng một cái bát to, trong bát đựng đầy những viên bột màu trắng: “Đây là quả cốm gạo nếp tự , là đặc sản quê . Cô mang về thử nhé. Có thể hấp mềm ăn trực tiếp, hoặc rán với dầu rắc đường trắng lên ăn, cũng thể cho cháo nấu cùng ăn.”

Tống Vân tiếp nhận, : “Vậy khách sáo nữa nhé. Cái bằng bột nếp ?”

Lương Vệ Quân lắc đầu: “Chỉ dùng bột gạo tẻ thôi, tự xay bột.”

Tống Vân mắt sáng lên: “Nhà cối xay đá ?”

Lương Vệ Quân chỉ sân : “Ở sân một cái cối xay đá nhỏ, là của từng ở đây để .”

 

Loading...