Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 211: Phương án điều trị

Cập nhật lúc: 2025-11-10 16:18:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Huyết áp đang tăng trở .” Vị bác sĩ trẻ phụ trách theo dõi liệu đột nhiên hô lên.

Chủ nhiệm Phùng mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhanh chóng bước đến bên giường bệnh, gần ngửi thấy một mùi khó chịu lạ lùng, cực kỳ khó ngửi, so với mùi bài tiết thông thường còn gây sốc hơn gấp mấy .

Tống Vân và lão Cổ gắng sức chịu đựng sự khó chịu do mùi hôi xộc mũi, xác định huyết áp và nhịp tim đều đang hồi phục, lập tức lùi xa mấy trượng, “Chủ nhiệm Phùng, gọi tới giúp dọn dẹp một chút .”

Chủ nhiệm Phùng tươi rạng rỡ, liên tục đồng ý, bảo bác sĩ thực tập nhanh chóng gọi tới giúp dọn dẹp.

Tống Vân và lão Cổ rút ngoài phòng cấp cứu, Giang Nguyệt cũng chịu nổi mùi hôi thối , theo ngoài, chủ nhiệm Phùng ngăn , “Cô tư cách gì mà ? Mau giúp đỡ.”

Giang Nguyệt thành tiếng, nhưng dám phản kháng chủ nhiệm Phùng. Qua chuyện , đội vệ sinh chắc chắn cô thể ở nữa, nếu bên Khương Tân thể giúp cô điều động bệnh viện quân khu, thì chủ nhiệm Phùng là lãnh đạo tuyệt đối thể đắc tội.

Thế là Giang Nguyệt nhịn buồn nôn, cùng y tá vội vã chạy tới giúp bệnh nhân dọn dẹp chất bài tiết. Y tá đeo khẩu trang còn cô thì , sự công kích về thị giác và khứu giác từ chất bài tiết khiến cô suýt ngất , nôn ọe bao nhiêu .

Sau khi dọn dẹp xong những thứ dơ bẩn, Giang Nguyệt cả như héo úa, mặt trắng bệch như tờ giấy, thỉnh thoảng biểu hiện buồn nôn, thể còn tưởng cô m.a.n.g t.h.a.i .

Vị bác sĩ trẻ một vòng chạy hô, “Chủ nhiệm, các chỉ sinh tồn của bệnh nhân trở bình thường.”

“Cái gì?” Chủ nhiệm Phùng mặt dám tin, “Nhanh ?”

Chủ nhiệm Phùng đưa tay xem đồng hồ, từ lúc Tống Vân cho bệnh nhân uống t.h.u.ố.c đến giờ, tổng cộng mới bốn mươi phút. Trước đó còn trong tình trạng suy tim sốc sắp c.h.ế.t, mà giờ chỉ mới bốn mươi phút ngắn ngủi, các chỉ sinh tồn của bệnh nhân trở bình thường ?

Điều hợp lý ?

Có khoa học ?

Chủ nhiệm Phùng tin, tự chạy kiểm tra, xác nhận các chỉ sinh tồn của bệnh nhân thực sự trở bình thường, nhịp tim mạnh mẽ định, mạch đập vững chắc, các liệu đều bình thường.

“Cô cho uống t.h.u.ố.c gì ?” Chủ nhiệm Phùng hỏi.

Tống Vân nghĩ cách giải thích từ lâu, cô lấy một viên thanh độc do chính bào chế, “Chính là cái , thanh độc , tác dụng chính là đào thải độc tố tích tụ trong cơ thể, hiệu quả thanh nhiệt giải độc.” Cô liếc bệnh nhân giường, mỉm : “Có lẽ d.ư.ợ.c tính của t.h.u.ố.c phản ứng với nguồn dị ứng hôm nay của , hiệu quả đến kỳ lạ.”

Chủ nhiệm Phùng cũng chỉ thể nghĩ như , cách giải thích nào hơn.

Ông cầm viên thanh độc của Tống Vân xem trái xem , ngửi bóp.

Tống Vân ý đồ của ông, : “Viên t.h.u.ố.c tặng cho chủ nhiệm .”

Chủ nhiệm Phùng đúng là ý đó, ông thành phần của thanh độc là gì, dĩ nhiên, chiếm đoạt phương t.h.u.ố.c của , chỉ đơn thuần là tò mò.

Thiệu Tuyền đưa Tống Vân đến , báo cáo sự việc với cấp .

Nào ngờ, mới báo cáo xong chuyện với cấp , sự việc giải quyết xong.

Sau khi tự xem xét tình hình bệnh nhân, đưa ngón tay cái khen Tống Vân, chạy , còn báo cáo thêm một nữa.

Giang Nguyệt dù ghét Tống Vân thể hiện tài năng, nhưng cứu sống, trong lòng cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu đó c.h.ế.t, trách nhiệm của cô thể thoát , giờ đó , hình phạt cô chịu sẽ giảm nhiều, nếu Khương quân trưởng thể giúp cô vài lời , lẽ hình phạt còn thể miễn.

Nếu Tống Vân Giang Nguyệt trong lòng nghĩ như , ước chừng sẽ c.h.ế.t, nghĩ thật, gây sự cố y tế nghiêm trọng như , còn lui, đang mơ giữa ban ngày .

Rời khoa cấp cứu, Tống Vân thuận tiện một chuyến đến khu điều trị nội trú, xem tình hình của Ninh Tùng Bạch.

Ninh Tùng Bạch đắp t.h.u.ố.c hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng của liệu trình đầu tiên.

Tống Vân đến lúc Tần Mộng dọn dẹp xong vết thương mặt Ninh Tùng Bạch, đang chuẩn đắp thuốc.

Tống Vân đến, Tần Mộng tạm dừng việc đắp thuốc, để Tống Vân xem vết thương của Ninh Tùng Bạch.

Trên mặt Tần Mộng vẻ mừng rõ rệt, “Giống như cô , sẹo tăng sinh ăn mòn bởi d.ư.ợ.c lực, da trở nên phẳng mịn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-211-phuong-an-dieu-tri.html.]

Tống Vân xem xong gật đầu, “Đắp t.h.u.ố.c như sẽ đau hơn, chịu ?”

Ninh Tùng Bạch : “Được, dù đau thế nào cũng chịu .”

Tống Vân thấy Ninh Tùng Bạch hình như gầy một chút, trong lòng cũng liên quan đến việc đắp t.h.u.ố.c , đau đớn quá độ sẽ giảm khẩu vị của , ước chừng mấy ngày nay đều ăn uống .

“Em thấy doanh trưởng Ninh gầy một chút, nếu ăn ngon, chị cho chút thực phẩm bổ dưỡng ăn, duy trì thể lực mới thể vượt qua cửa ải cuối cùng.”

Tần Mộng ghi nhớ, “Em .”

Xong việc ở bệnh viện, Tống Vân và lão Cổ trở về khu gia thuộc, hôm nay Tống Vân trực đêm, lão Cổ tự đến đội vệ sinh việc, Tống Vân ở nhà nghỉ ngơi.

Hiếm thời gian nghỉ ngơi như , Tống Vân cũng nếm trải hương vị của giấc ngủ nướng, ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới tỉnh.

Ăn qua loa chút cơm, cô lấy giấy bút phương án điều trị cho Khúc Vận Trúc.

Ngoài châm cứu định kỳ, còn pha chế cho cô một ít t.h.u.ố.c uống trong, t.h.u.ố.c gì đặc biệt, chỉ cần t.h.u.ố.c thanh thần tiêu ứ bình thường là , d.ư.ợ.c liệu trong nhà sẵn, cô trực tiếp lấy d.ư.ợ.c liệu chia thành bảy phần bảy gói nhỏ, một tờ giấy ghi chú những điều cần khi sắc t.h.u.ố.c và những điều chú ý khi uống thuốc, đợi tối Lương Vệ Quân đến, để Tử Dịch chuyển giao cho .

Sáu giờ tối, Tống Vân đúng giờ đến đội vệ sinh nhận ca.

Nhận đúng ca của lão Cổ.

“Cơm tối em nấu xong , bác mau về ăn , Tử Dịch chắc chắn đang đợi bác.” Tống Vân thúc giục lão Cổ .

Lão Cổ yên tâm, “Một cháu ?”

Tống Vân : “Sao , đều , em ?”

Lão Cổ nghĩ cũng , Tống Vân giỏi như , khác đều , cô thể .

Thêm nữa ca tối ở khu vực doanh trại thực việc gì, đừng ca tối, việc ca ngày cũng ít, tình huống như tối hôm qua hiếm gặp, nên Giang Nguyệt mới dám ngủ say trong ca đêm, mơ màng gây sự cố y tế nghiêm trọng như .

Lão Cổ về đến khu gia thuộc, Tề Mặc Nam xuống từ một chiếc xe tải quân sự, đeo một ba lô lớn.

“Thằng Tề.” Lão Cổ vẫy tay chào Tề Mặc Nam.

Tề Mặc Nam đeo ba lô chạy tới, “Sao bác ở đây?”

Lão Cổ chỉ về hướng khu doanh trại, “Vừa tan ca, cháu về đây? Ký túc xá của cháu ở bên ?” Lão Cổ chỉ một hướng.

Tề Mặc Nam lộ răng trắng, “Đói bụng.”

Lão Cổ hừ hừ, “Là đói bụng phát bệnh tương tư ?”

Vân Vũ

Mặt Tề Mặc Nam phơi nắng đen, thêm trời tối, ai thấy màu nóng bỏng mặt .

“Cô ?” Tề Mặc Nam hỏi.

Lão Cổ quái dị, “Hôm nay cháu thất vọng , con bé Vân trực đêm, trong nhà chỉ và Tử Dịch thôi.”

Tề Mặc Nam , “Không , ngày mai gặp cũng .”

Hai khu gia thuộc, trở về sân nhỏ của Tống Vân.

Lão Cổ hôm nay phơi thuốc, đành về sân nhà , cùng Tề Mặc Nam sân của Tống Vân, “Tử Dịch, chúng về .”

Tống Tử Dịch từ nhà trong , tay còn cầm một cây bút chì, thấy Tề Mặc Nam, mắt sáng lên, “Anh Mặc Nam!”

 

Loading...