Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 21: Ra Đồng

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:48:15
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cụ Mạc mò trong bóng tối di chuyển đến cạnh cửa, dịch khối gỗ chắn cửa sang một bên mở cửa lều, mời Tống Hạo .

"Tiểu Tống, đêm khuya thế , cháu việc gì ?"

Tống Hạo hiểu rõ cảnh của hai cụ, bước nhà liền châm ngay cây nến mang theo, chẳng gì, trực tiếp cầm lấy hai cái bát mà hai cụ thường dùng để ăn, múc cháo trắng đổ mỗi bát một nửa.

Anh hiệu cho hai cụ im lặng, bên cạnh còn khác, chút đồ ít ỏi cũng đủ chia. Phía đó là một cặp vợ chồng, bình thường chẳng qua gì với hai cụ, thêm ánh mắt của họ khác kỳ quặc, cũng chẳng ý định thiết.

Tống Hạo đưa hai bát cháo cho hai cụ, hiệu bảo họ ăn.

Hai cụ đều chút bối rối, hai bát cháo trắng đối với họ lúc là thứ vô cùng quý giá, tiền cũng chắc mua . Với phận hiện tại, họ chẳng tư cách để hưởng thụ.

"Đây—"

Tống Hạo vẫy tay, hạ giọng xuống mức nhỏ nhất: "Ăn , bên cháu còn nhiều, cùng với mấy thứ bánh điểm tâm , hai cụ cất kỹ, khi nào đói quá chịu nổi thì lấy ăn." Nói xong, chẳng để ý đến biểu cảm của hai cụ, rời nhanh chóng.

Cánh cửa lều đóng , trong nhà vẫn sáng rực, ngoài cây nến đang cháy, còn một cây nến mới đặt bên cạnh cùng nửa bao diêm.

Cụ Tề và cụ Mạc , chẳng ai gì, lặng lẽ cầm bát lên, từng ngụm từng ngụm thưởng thức cháo trắng.

Không vì cuộc sống quá khổ cực, lâu lắm họ ăn cháo trắng, nhưng cả hai đều cảm thấy đây là bát cháo ngon nhất, ấm áp nhất mà họ từng nếm trong đời.

Nửa bát cháo trôi xuống cổ họng, cảm giác trống rỗng trong bụng tan biến hết, ngay cả mệt mỏi cũng giảm đáng kể, bỗng nhẹ nhõm hẳn.

Cụ Tề thậm chí cảm thấy cơn đau ở chân dịu phần nào, là do tâm lý .

Hai cụ hiếm hoi một giấc ngủ ngon.

Cùng ngủ ngon đêm đó còn Tống Vân. Từ khi xuyên đến đây, tin tức về bố , cô một đêm nào yên giấc. Hôm nay cuối cùng cũng gặp họ, tình hình tuy lắm, nhưng ít nhất họ vẫn còn sống, cô thể tạm yên tâm. Có cô ở đây, thứ sẽ dần lên.

Tống Vân chuông báo thức đ.á.n.h thức lúc 6 giờ sáng. Cô mua một chiếc đồng hồ báo thức cơ học nhãn hiệu "Gà Trống Vàng" tại cửa hàng bách hóa Bắc Kinh với giá 28 tệ. Là từ tương lai trở về, đồng hồ báo thức trở thành vật dụng thể thiếu trong cuộc sống, dù đắt đến mấy cô cũng mua.

Hồi nhỏ nhà cũng dùng loại đồng hồ , những năm 90.

Thức dậy mà kịp rửa mặt, cô liền nhóm lửa ở bếp dã chiến, đổ hết nước còn trong bình thủy nồi đất, lấy một bó mì sợi.

Tống Tử Dịch dụi mắt bước , thấy em trai thức, Tống Vân đưa cả hai bình thủy cho bé: "Tử Dịch, em còn nhớ đường đến nhà chú Lưu ?"

Tử Dịch gật đầu: "Em nhớ."

"Vậy em nhanh đến đó, trả cái bình thủy màu xanh cho họ, còn cái màu đỏ là của chúng . Nhân tiện xin họ một bình nước đầy."

Khu vườn hoang giếng nước, nhưng bỏ hoang. Lúc đồng, cô sẽ nhờ đội trưởng Lưu tìm đến đào giếng. Giếng nước đầu làng cách chỗ cô quá xa, thật bất tiện, giếng trong nhà mới tiện.

Hơn nữa, gánh nước xô, chum vại, hiện tại cô chẳng gì cả, chỉ mấy cái chậu men và bình thủy để đựng nước.

Được giúp đỡ chị gái, Tử Dịch vui, cầm bình thủy chạy ngay . Quãng đường về mười phút, bé chỉ mất tám phút , còn xin một bình nước đầy từ nhà họ Lưu.

"Chạy nhanh quá nhỉ." Tống Vân nhận lấy bình thủy, véo nhẹ gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Tử Dịch: "Đi đ.á.n.h răng rửa mặt , mì sắp chín ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-21-ra-dong.html.]

Mì sợi chín nhanh, trứng, thịt rau, chỉ là mì trắng nước lã, nhưng may Tống Vân mua một ít gia vị, thêm chút muối và dầu mè trộn cũng khá thơm ngon.

Hai chị em vội vàng ăn xong bát mì, đun sôi nước giếng xin trong nồi đất, đổ hai bình nước quân dụng màu xanh lục kiểu 65. Một bình là do ban thanh niên trí thức phát, một bình là cô mua ở Bắc Kinh với giá 7 tệ. Lúc đó ban thanh niên sẽ phát bình nước nên cô mua hai cái, giờ trong kho hệ thống vẫn còn một cái.

Vân Vũ

Nhà giờ vẫn còn loại bình , bền kinh khủng.

Cố gắng hết sức, cuối cùng cô cũng đến sân phơi lúa đúng lúc 7 giờ. Những đến sớm nhận nhiệm vụ và lấy nông cụ đồng. Tuy đến sát giờ nhưng cô là trí thức đến muộn nhất, mấy trí thức mới đến hôm qua một cũng thấy , mấy trí thức cũ cũng vài vắng mặt, dân làng dường như quá quen với cảnh .

Đội trưởng Lưu thấy hai chị em Tống Vân, lập tức vẫy tay gọi: "Tống trí thức, cô đây."

Tống Vân dắt Tử Dịch lên, đến nơi đội trưởng Lưu to: "Tống trí thức, cô vẫn còn bệnh khỏi hẳn ? Hôm nay cùng Phương Phương cắt cỏ lợn ."

Tống Vân vội vàng đáp lời: "Vâng, cảm ơn đội trưởng."

Lưu Phương Phương đợi sẵn, bố xong liền chạy đến nắm tay Tống Vân: "Đi thôi, em dẫn chị nhận giỏ và liềm."

Dụng cụ đều để trong nhà kho của đội, Phương Phương nhanh nhẹn chọn hai chiếc liềm , lấy hai cái giỏ với hai , còn lấy cho Tử Dịch một cái giỏ nhỏ trẻ con để bé đeo chơi.

Tử Dịch đầu đeo loại giỏ tre , thấy lạ lẫm, vui vẻ theo chị gái cắt cỏ lợn.

Tống Vân hết các loại thảo d.ư.ợ.c mọc núi, nhưng cỏ nào là cỏ lợn, cỏ trâu. May Phương Phương thầy giỏi, chẳng mấy chốc chỉ cho cô nhận tất cả các loại cỏ mà lợn thể ăn, gọi chung là cỏ lợn.

Tử Dịch theo bắt chước, cũng nhận hết các loại cỏ lợn.

Sau đó, Tống Vân đề nghị chia để thành nhiệm vụ sớm hơn.

Phương Phương đương nhiên đồng ý, dặn dò vài điều cần chú ý chia tay hai chị em.

Tống Vân dẫn Tử Dịch dọc ven núi cắt một lúc cỏ lợn, xác định xung quanh ai, liền dắt em trai lẻn trong núi.

Trong núi cũng cỏ lợn, thấy Tử Dịch mải mê cắt cỏ để ý đến , Tống Vân bắt đầu chuyện riêng.

Trong núi cây cối um tùm, chủng loại đa dạng, chỉ cần khai thác tập trung một chỗ, thiếu vài cây cũng khó phát hiện.

Rút kinh nghiệm , Tống Vân chỉ tìm những cây hoa hoặc kết quả để quét hệ thống, kết quả khả quan. Trong đó, một cây long não đang kết quả hệ thống định giá tới 500 tệ, những cây khác cây một trăm, cây ba trăm. Cô dám lấy nhiều, tổng cộng kiếm một nghìn hai trăm tệ dừng tay.

Tiếp theo là cắt cỏ lợn, cắt tìm thảo d.ư.ợ.c chữa viêm phổi nặng.

Theo y thuật cổ mà Tống Vân từng học, tình trạng của Bạch Thanh Hà hiện tại nguy kịch, thảo d.ư.ợ.c chỉ tác dụng hỗ trợ, thứ thực sự giúp bệnh tình thuyên giảm nhanh là châm cứu và cổ đạo dẫn mà cô tinh thông nhiều năm.

Hiện tại điều kiện châm cứu, cô tìm khắp Bắc Kinh nhưng thấy bán kim bạc, "khéo tay nên chuyện kim", dù kỹ thuật châm cứu của cô siêu việt đến cũng thể thi triển.

Còn cổ đạo dẫn cần nội nguyên chân khí hỗ trợ mới phát huy tinh túy, nhưng cơ thể hiện tại của cô luyện nội nguyên chân khí cần thêm thời gian.

Bây giờ chỉ thể dùng thảo d.ư.ợ.c tạm thời dịu bệnh tình, chỉ cần tiếp tục , cô sẽ thời gian tìm kim châm cứu. Ở nông thôn lang y châm cứu hoặc lương y ẩn cư, thể xin hoặc mua kim từ họ.

 

Loading...