Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 204: Phòng Thủ Tâm Hồn

Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:19:53
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân khiêm tốn vài câu, nào ngờ Hứa sư trưởng chuyển hướng chuyện, "Đồng chí Tống Vân, chúng ở quân khu đang chuẩn thành lập một đội đặc chủng, cảm thấy cô là hạt giống , hứng thú gia nhập ?"

Chuyện Tống Vân thật sự hứng thú.

Nghề chính của cô luôn là cổ y, đây cũng sẽ là sự nghiệp cả đời của cô , từng nghĩ tới chuyển ngành, cũng hứng thú.

Việc Tống Vân từ chối gia nhập thật trong dự đoán của Hứa sư trưởng, ông sớm đoán sẽ là kết cục , ngay cả Ngô lão cũng dự đoán là kết cục , chỉ là ông cam lòng, thật sự tiếc tài, nên mới cố hỏi một chút, hy vọng.

Sự thực chứng minh, chuyện .

"Hứa sư trưởng, mặc dù thể gia nhập đội đặc chủng, nhưng nếu chỗ nào dùng đến , chỗ thể cống hiến cho quốc gia cho nhân dân, ngài cứ tùy nghi phân phó, chỉ cần , tuyệt đối từ chối."

Có câu của Tống Vân, Hứa sư trưởng trong lòng thoải mái hơn nhiều, thêm nữa cô đang ở trong đội vệ sinh, ngay mắt, tương lai thật sự chỗ nào cần cô sức, ông chắc chắn sẽ mở miệng.

Tần chính ủy : "Hai ngày nay ít mặt khen cô chỉ y thuật cao minh, tư tưởng giác ngộ càng cao, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Tống Vân và Hứa sư trưởng Tần chính ủy vài câu xã giao, đợi hai rời , cùng lão đầu Cổ đến khu điều trị nội trú xem Ninh Tùng Bạch.

Phòng bệnh của Ninh Tùng Bạch ở tầng hai khu điều trị nội trú, hai từ cửa cầu thang rẽ hành lang, từ xa thấy Tần Mộng ở cửa một phòng bệnh lau nước mắt.

Vân Vũ

"Chị Mộng!"

Tống Vân cất tiếng gọi một câu.

Tần Mộng vội vàng lau nước mắt, gượng ép nở một nụ đối mặt với Tống Vân, "Sao em đến ?"

Tống Vân từ trong túi xách tay lấy một hộp mạch nha tinh và một hộp đồ hộp đưa cho Tần Mộng, "Đến chào tạm biệt Ngô lão, tiện thể xem tình hình doanh trưởng Ninh, thế nào ?"

Tần Mộng chịu nhận đồ của Tống Vân, "Cái thể lấy, em mang về cho em trai em ăn, Tùng Bạch thích ăn thứ ."

Tống Vân ép đưa cho cô , "Cầm lấy, mua , Ngô lão cho đấy, trong còn nữa."

Tần Mộng thể gì khác, chỉ thể nhận lấy, bắt đầu tình hình Ninh Tùng Bạch: "Anh tự khóa trong phòng, chịu gặp , nếu , đến bác sĩ y tá cũng cho , khuyên , mắng cũng , bây giờ —"

Tần Mộng nghẹn ngào, giọt nước mắt lăn dài.

Tống Vân lấy khăn tay lau nước mắt cho cô , ân cần an ủi, "Anh tâm trạng như bình thường, chị là yêu thương nhất, chỉ cho chị thấy mặt nhất của , chị thấy hình dáng hiện tại của , điều bình thường."

Tần Mộng gật đầu, " hiểu, chỉ là đau lòng cho ."

Tống Vân đưa túi xách cho lão đầu Cổ, "Giữ giúp cháu, cháu chuyện với ."

Lão đầu Cổ tiếp nhận túi xách, liếc cánh cửa khóa từ bên trong, nhíu mày : "Anh mở cửa, cháu bằng cách nào?"

Tay Tống Vân nắm lấy tay nắm cửa, bên trong là then cài, loại đóng đinh, đừng nội nguyên chân khí như cô, chỉ cần một đàn ông bất kỳ đến đá cửa, cũng chỉ vài cái là xong, sức lực mạnh, thậm chí thể một cái là .

Tần Mộng và lão đầu Cổ thậm chí thấy Tống Vân dùng bao nhiêu lực, chỉ đẩy nhẹ như , cửa mở, móc sắt then cài nhổ bật gốc, đinh ren vẫn lung lay trong lỗ móc sắt.

Lão đầu Cổ trợn mắt, dám tin.

Tần Mộng cũng một mặt kinh ngạc, cô Tống Vân luyện tập qua, sức lực lớn hơn bình thường, nhưng cũng ngờ, sức lực của cô lớn đến .

Tống Vân bước phòng bệnh, đối mặt với ánh mắt sửng sốt của Ninh Tùng Bạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-204-phong-thu-tam-hon.html.]

cố ý bặm môi, mặt lộ vẻ nghiêm túc Ninh Tùng Bạch, chất vấn: "Tại khóa cửa? Anh quy định của bệnh viện là bệnh nhân khóa trái cửa phòng bệnh ? Anh như bác sĩ khám bệnh? Nếu xảy chuyện gì trong phòng bệnh, ai chịu trách nhiệm?"

Ninh Tùng Bạch nghiêng mặt, chỉ để lộ nửa mặt lành lặn , chút bối rối, cũng hổ, "Xin , thiếu suy nghĩ."

Tống Vân đến bên giường bệnh, Ninh Tùng Bạch , "Tâm trạng của chúng đều thể hiểu, nhưng trốn tránh giải quyết bất kỳ vấn đề nào, đến c.h.ế.t còn sợ, vì vật tư quan trọng của quốc gia đến vách núi còn dám nhảy, còn sợ gì nữa?"

Ninh Tùng Bạch ý của cô , cúi đầu, giọng ấm ức, " chỉ là sợ, từ nhỏ cô thích , đặc biệt chải chuốt, xí bẩn thỉu hôi hám cô đều thích, sợ cô —"

Tần Mộng ở cửa thấy lời của Ninh Tùng Bạch, bưng miệng nức nở.

Tống Vân buông giọng nhẹ nhàng, "Cô sẽ sợ, sợ chứ, mặt , những vết sẹo đó, là dấu ấn vinh quang của , là huy chương dũng cảm sợ hãi của , cô tự hào về , so với càng thêm yêu , sợ chứ."

Ninh Tùng Bạch ngẩng đầu, lộ nửa mặt đầy vết sẹo lồi lõm, "Thật ?"

Tống Vân gật đầu, "Thật, cô thật sự sợ, vết thương của là do cô chăm sóc suốt, cô là bác sĩ, vết thương khi thành sẹo là hình dáng gì, cô sớm xem qua, xem qua vô , bây giờ sợ chứ?"

Ninh Tùng Bạch sắc mặt dịu , cũng nhớ những ngày tháng Tần Mộng chăm sóc rời nửa bước, lúc đó mỗi ngày cô giúp sạch vết thương bôi thuốc, đối với vết thương của hiểu rõ như lòng bàn tay.

Tống Vân thấy cũng gần đủ, bắt đầu đề chính, "Chị Mộng nhờ pha chế cao tiêu sẹo cho , xem tình hình mặt ."

Ninh Tùng Bạch đối mặt với Tống Vân thì tâm trạng khó chịu gì, vội vặn mặt để cô xem.

Tống Vân xem qua gật đầu, "Tình hình hơn tưởng tượng một chút, thêm nữa là sẹo mới, dùng cao tiêu sẹo của hiệu quả nên sẽ khá , chỉ là—" Cô Ninh Tùng Bạch, trịnh trọng : "Cao tiêu sẹo của hiệu quả sẽ , nhưng quá trình đau, vô cùng đau đớn."

Ninh Tùng Bạch vội , "Chỉ cần hiệu quả, dù đau thế nào, cũng thể chịu đựng."

Tống Vân đương nhiên tin , dũng sĩ đến c.h.ế.t còn sợ, tâm tính nghị lực của chắc chắn là thường thể so bì.

"Vậy , d.ư.ợ.c liệu chuẩn đầy đủ, bây giờ về nấu thuốc, bảo chị Mộng tối đến chỗ lấy thuốc, ngày mai thể dùng , dùng ba ngày, ngừng ba ngày dùng ba ngày, tuần bảy , thể thấy hiệu quả."

Ninh Tùng Bạch phấn khích, đây Tần Mộng qua trình độ chế t.h.u.ố.c của Tống Vân, thêm nữa Tống Vân là ân nhân cứu mạng của , đối với Tống Vân sự tin tưởng tự nhiên, tin từng chữ của cô , cô sẽ hiệu quả, chắc chắn sẽ hiệu quả.

"Tốt, , cảm ơn, cảm ơn cô. thật sự bày tỏ lòng ơn thế nào, cảm ơn cô."

Tống Vân , "Anh cần cảm ơn, vì chị Mộng mà giúp , đối xử với chị Mộng hơn, còn nữa, chị Mộng hứa về Bắc Kinh mời ăn vịt , chị nhà vịt đúng điệu."

Ninh Tùng Bạch gật đầu, "Ừ, là một bác của , tay nghề vịt của bác là gia truyền, đến Bắc Kinh, dẫn các cô ."

Tống Vân thấy tâm trạng hơn nhiều, trong mắt ánh sáng, liền : "Vậy về nấu t.h.u.ố.c , bảo chị Mộng , chứ?"

Tống Tùng Bạch từ chối, gật đầu, "Được."

Tống Vân bước khỏi phòng bệnh, Tần Mộng ơn ôm Tống Vân, đó xông phòng bệnh, lâu trong phòng bệnh truyền tiếng nức nở, còn là đau đớn, mà là tiếng nghẹn ngào giận hờn mang theo chút vui mừng.

Lão đầu Cổ lắc đầu, "Chà, trẻ bây giờ, màu mè."

Hai mỗi xách một túi lớn về khu gia thuộc, trùng hợp , cổng lớn gặp Tô Tình và cô giáo Hồ trường tiểu học quân khu giữa đường chuyện, hai nắm tay, dáng vẻ thiết, , còn tưởng là chị em thiết tình cảm .

Hồ Lệ thấy Tống Vân , nụ mặt lập tức biến mất, lạnh mặt, hừ mạnh một tiếng, ngoảnh đầu .

Tô Tình thấy tình hình, Hồ Lệ hiềm khích với Tống Vân, mắt chuyển động, mặt da với Tống Vân, "Bác sĩ Tống hôm nay ? Công việc ở đội vệ sinh thật thoải mái, thì , thì ngoài phố, cũng đến đội vệ sinh việc , lấy tiền thật sướng."

 

Loading...