Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 165: Cỏ cây đều là binh

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:29:30
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng hiện tại ai còn tâm trí để ý đến biểu cảm của Tống Trân Trân.

Tôn Đại Giang bước lên kiểm tra tình hình của Triệu Lan Hoa, phát hiện bà bất tỉnh, hai bên má sưng vếu như bánh bao, còn lưu vết trầy xước từ móng tay, cổ bóp nghẹt in hằn một vòng đỏ.

Những vết thương chỉ là những gì thể thấy bằng mắt thường, những chỗ quần áo che khuất còn vết thương nào khác .

"Vết thương đầu của bà Triệu mới khỏi bao lâu, giờ thành thế ." Có lẩm bẩm.

, "Phải đưa đến phòng y tế xem xem."

Lại , "Dạo phòng y tế trực đêm, buổi tối , chi bằng đưa đến chỗ của lão Cổ xem , cứ để thế chắc chắn xong."

Lại , "Chuyện báo cho Đinh phó doanh trưởng, để Hồng Tam nhà , nó Đinh phó doanh trưởng hàng ngày ngủ tạm ở ."

Câu , tất cả đều về phía Tống Trân Trân, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

Tống Trân Trân vốn dĩ xinh , giờ còn đầu tóc rối bù, mặt mày lem nhem, trông chẳng chút nào giống cô gái mười tám mười chín tuổi, chút sức sống tươi trẻ của các cô gái trẻ, toát lên vẻ già nua, chẳng trách Đinh phó doanh trưởng thà ngủ tạm trong ký túc xá còn chịu về nhà.

thích, tại kết hôn? Đây là hôn nhân quân nhân, chia tay là chia tay .

Suy nghĩ của chỉ giữ trong lòng, ai miệng, dù cũng là chuyện gia đình khác, họ buôn chuyện một chút là , ai thực sự quản chuyện bao đồng.

Tôn Đại Giang cũng rõ tình hình hiện tại của Triệu Lan Hoa thế nào, sợ để lâu , liền trực tiếp bước tới bế bà lên, "Bà Kiều, thể cùng đưa bà đến chỗ lão thầy t.h.u.ố.c họ Cổ ?"

Bà Kiều sống ở đối diện, cũng là bụng, nãy chính là bà đầu tiên chạy sang gõ cửa, lúc Tôn Đại Giang nhờ bà cùng, bà đương nhiên từ chối, "Được, với ."

Thế là hai nhóm chia hai đường, một đường đến khu nhà cấp bốn tìm lão Cổ, một đường đến ký túc xá bộ đội tìm Đinh Kiến Nghiệp.

Mười giờ tối, cổng nhà lão Cổ gõ ầm ầm, lão Cổ đang ngủ say đ.á.n.h thức, lão xoa xoa thái dương, dậy mặc quần áo, trong lòng cũng lấy bực bội lắm.

Làm thầy t.h.u.ố.c là , lão quen từ lâu .

Lão Cổ mở cổng, Tôn Đại Giang bế Triệu Lan Hoa vẫn đang bất tỉnh , giải thích tình hình.

Lão Cổ bảo Tôn Đại Giang bế nhà khách, ở đó một chiếc giường gỗ đơn giản, chính là dùng để đối phó với tình huống phát sinh bất ngờ như lúc .

Sau khi kiểm tra, lão Cổ , "Người , ngạt thở tạm thời dẫn đến ngất xỉu, tỉnh dậy là , vết thương mặt cũng chỉ là thương ngoài da, bôi t.h.u.ố.c là ." Lão Cổ tặc lưỡi hai tiếng, "Đánh đập đủ dữ dằn thật! Con dâu nhà họ đấy ?"

Tôn Đại Giang gì, bà Kiều vội , " , con dâu nhà họ thật thể thống gì, lúc chúng xô cửa , con dâu đang cưỡi lên , bóp cổ, tát túi bụi mặt."

Lão Cổ tặc lưỡi hai tiếng.

Tôn Đại Giang hỏi: "Không bà Triệu vết thương nào khác ."

Lão Cổ , "Cái đó xem , hoặc là đợi bà tỉnh dậy tự , hoặc là tìm nữ bác sĩ đến khám cho bà ." Mấy bà già , lão dám đụng , lỡ tỉnh dậy những ơn, còn oán trách lão là lão độc nhân cơ hội chiếm tiện nghi của họ, phụt — ai thèm chứ!

Tôn Đại Giang nhíu mày hỏi: "Giờ tìm nữ bác sĩ?"

Lão Cổ nghĩ đến Tống Vân ở nhà bên, gãi gãi đầu, mở miệng, "Nhà bên cạnh nữ bác sĩ."

Tôn Đại Giang và bà Kiều đều sống ở khu nhà lầu, rõ chuyện bên khu nhà cấp bốn lắm, thực sự trong khu tập thể thêm nữ bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-165-co-cay-deu-la-binh.html.]

Bà Kiều , " gọi ."

Lão Cổ liếc Triệu Lan Hoa vẫn đang bất tỉnh, thầm nghĩ tiểu Vân gặp tên họ Đinh cũng , lát nữa tên họ Đinh chắc chắn sẽ tới.

Không lâu , Tống Vân mặc chỉnh tề, tóc xõa ngang vai sang.

Tôn Đại Giang thấy Tống Vân, buột miệng gọi: "Tri thức thanh niên Tống?"

Tống Vân thấy là Tôn Đại Giang, cũng vui vẻ, "Vẫn khi nào mới gặp, ngờ hôm nay thấy ."

Lão Cổ ngắt lời cuộc chào hỏi của họ, "Đừng tán gẫu nữa, việc chính ."

Tống Vân vội bước lên , lúc đầu nhận là Triệu Lan Hoa, dù mặt sưng như đầu lợn, con trai ruột đến chắc nhận , mãi đến khi Đinh Kiến Nghiệp vội vã chạy tới, cô mới trong nhà lão Cổ là Triệu Lan Hoa.

Tống Vân Đinh Kiến Nghiệp, tự kiểm tra cho Triệu Lan Hoa một lượt, đó lên tiếng, "Trên vết thương."

Bà Kiều hỏi: "Vậy tại vẫn tỉnh."

Tống Vân khẽ nhếch môi, đó nghiêm mặt : "Bị ngạt thở, ngất xỉu là bình thường, châm cho bà hai mũi là tỉnh ngay." Nói xong điệu bộ định lấy kim.

Triệu Lan Hoa vội mở mắt, giả vờ như tỉnh dậy, nhưng những trong phòng đều ngu, ai chẳng giả vờ ngất.

"Mẹ, ?" Đinh Kiến Nghiệp bước lên , thấy ruột thành dáng vẻ quỷ quái như thế, trong lòng lo hận, đằng nào còn để Tống Vân thấy chuyện hổ của nhà , ngoài lo hận, còn cảm giác hổ dâng trào.

Triệu Lan Hoa mở miệng òa lên, "Kiến Nghiệp , con điên Tống Trân Trân đó nó g.i.ế.c đó, nó là đồ điên, đồ điên chính hiệu, con thể qua với nó nữa, con tìm lãnh đạo của con , con ly hôn, ly hôn với nó ."

Đinh Kiến Nghiệp cúi gầm mặt, dám biểu cảm của Tống Vân.

Tống Vân chắc đau lòng buồn đây, và cô hủy hôn, ngoảnh mặt cưới Tống Trân Trân, còn sống cuộc sống t.h.ả.m hại thế , cô chắc tức giận.

Nếu Đinh Kiến Nghiệp ngẩng đầu, sẽ thấy Tống Vân đang chuyện với Tôn Đại Giang, căn bản rảnh để ý đến .

Tôn Đại Giang , "Phụng Cầm và hai đứa trẻ nếu cô đến đây, chắc sẽ vui."

Tống Vân hỏi: "Hai con cô vẫn khỏe chứ?"

Nhắc đến vợ con, mặt Tôn Đại Giang là nụ , "Họ , Trụ Tử và Ni Tử học tiểu học , thể của Phụng Cầm cũng khá hơn nhiều, tính tình cũng vui vẻ hơn."

"Vậy thì ."

Hai tán gẫu vài câu, hẹn hôm nào rảnh rỗi dẫn Lý Phụng Cầm và hai đứa trẻ đến thăm cô, ai về nhà nấy.

Đợi Đinh Kiến Nghiệp xong lời than của Triệu Lan Hoa, lén ngoảnh đầu Tống Vân, thì phát hiện Tống Vân biến mất từ lúc nào, phắt dậy, ánh mắt quét một vòng nhà khách, hỏi lão Cổ, "Tống Vân ?"

Lão Cổ đảo mắt, "Mấy giờ ? Người đêm đến nghỉ ngơi ? Ngày mai còn nữa, ai như nhà các , ngày ngày lúc nào yên, còn việc gì nữa ? Không việc thì nhanh chóng đưa già về nhà ." Nói ngáp một cái.

Trong lòng Đinh Kiến Nghiệp cảm thấy khó chịu, và Tống Vân thậm chí còn kịp một câu.

Triệu Lan Hoa con trai nghĩ gì, vội gọi , "Kiến Nghiệp, chúng về thôi." Từ khi Kiến Nghiệp Tống Trân Trân tính toán, bất đắc dĩ kết hôn với Tống Trân Trân, bà hối hận, giá mà sẽ loại như Tống Trân Trân dính , thà rằng để Kiến Nghiệp cưới Tống Vân còn hơn, ít nhất Tống Vân xinh , tính tình hiền lành, so với Tống Trân Trân hơn bao nhiêu . Về bà cũng điều tra, rằng tình huống của Tống Vân căn bản ảnh hưởng đến Kiến Nghiệp nhà họ, là tự họ khổ thôi.

Vân Vũ

 

Loading...