Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 15: Tiểu thư tư bản
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:47:45
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đội trưởng Lưu lời đảm bảo của cô, sắc mặt mới dịu đôi phần. Nghĩ đến cảnh hai chị em nhà lớn bên cạnh, lòng ông dâng lên chút xót thương. Vừa định vài lời an ủi, thì một giọng chói tai cắt ngang.
"Nói lắm, chiếm tài nguyên thì ở ? Chỉ cần ở điểm tri thức thanh niên, chẳng vẫn là chiếm phần của chúng ? đồng ý!" Triệu Tiểu Mai liếc xéo chị em Tống Vân, ném mạnh hành lý lên xe bò, trút bỏ bực dọc trong lòng.
Đội trưởng Lưu nhíu mày, dù trong lòng chán ghét cô nữ tri thức thanh niên lời chua ngoa , nhưng thể phủ nhận lời của Triệu Tiểu Mai là sự thật.
Một nam tri thức thanh niên khác , lập tức hùa theo: "Thằng bé thể ở chung với đám nữ đồng chí . Nếu sắp xếp ở khu nam, liệu đủ chỗ ?"
Đội trưởng Lưu nghĩ đến mấy cái giường còn sót ở điểm tri thức thanh niên, chẳng những đủ cho thằng bé, mà ngay cả đám tri thức thanh niên mắt cũng khó mà sắp xếp thỏa.
Chuyện Tống Vân tính toán kỹ. Cô mang theo Tống Tử Dịch, bí mật chăm sóc bố , thể chen chúc ở điểm tri thức thanh niên? Hoàn bất tiện.
"Đội trưởng Lưu, em đang định hỏi chuyện . Em dẫn theo em trai, thật sự tiện ở điểm tri thức thanh niên. Ngài xem trong làng nhà trống , em xin thuê, ạ?"
Đội trưởng Lưu suy nghĩ nghiêm túc: "Có đấy, nhưng điều kiện lắm. Về làng sẽ dẫn cô xem."
Nghe Tống Vân , dù lòng Triệu Tiểu Mai đầy bất mãn và hận thù, cũng thể gì, đành nuốt giận trong.
Những tri thức thanh niên khác hiểu rõ Tống Vân, cảm tình ác cảm gì. Tống Vân xinh , dù mặc chiếc áo sơ mi vải thô xanh đơn giản nhất, cũng che giấu vẻ trời phú. Thân hình cao ráo của cô khiến cô trở thành một bức tranh tuyệt , khiến mấy nam tri thức thanh niên ngừng liếc . nghĩ đến việc cô mang theo "cục nợ", tương lai khó khăn, họ đành dập tắt ý định. Ai cũng sợ vướng gỡ , chẳng ai đủ khả năng.
Suốt chặng đường, nam tri thức thanh niên nào bắt chuyện với Tống Vân. Mấy nữ tri thức thanh niên khác khi chứng kiến sự lợi hại của cô ở nhà ga, cũng dám gần. Tống Vân cũng chẳng buồn để ý đến đám rõ ràng ưa , thẳng bên cạnh Đội trưởng Lưu.
Cô hỏi thăm về công xã Hòe Hoa, khi thiết hơn, lấy hai chiếc bánh đào hương thơm, gói trong giấy dầu đựng bánh bao, đưa cho Đội trưởng Lưu: "Ngài xa đón chúng em, chắc chờ lâu lắm, ăn trưa ? Ăn tạm cái cho đỡ đói."
Đội trưởng Lưu thực ăn bánh khô mang từ nhà , nhưng nỡ từ chối: "Không cần , cô cất ."
Tống Vân cương quyết đẩy tay ông: "Sao khách sáo thế? Chẳng của gì quý !"
Đội trưởng Lưu tiện tranh giành với một cô gái trẻ, đành nhận lấy nhưng ăn, định mang về cho hai đứa con.
Người thường "ăn của khác thì ngắn mồm ", nhờ hai chiếc bánh đào , Đội trưởng Lưu càng trở nên thiện, gần như hỏi ắt đáp. Tống Vân nhanh chóng thu thập thông tin cần.
Thanh Hà thôn chân núi Hắc Mã, thôn trăm hộ, là một ngôi làng lớn nổi tiếng trong vùng. Nhờ dựa núi Hắc Mã giàu tài nguyên và dãy núi Ngọc Trúc phía , dù năm đói kém nhất, làng cũng ai c.h.ế.t đói, coi là ngôi làng cuộc sống khá giả trong vùng. Tình hình ở Dậu Dương thôn cũng tương tự, nên cấp đặt điểm tri thức thanh niên ở hai làng .
Tống Vân dám hỏi thẳng về chuồng bò, bèn vòng vo hỏi thăm nhà trống trong làng, ưu tiên nơi yên tĩnh, xa dân làng.
Đội trưởng Lưu suy nghĩ: "Có đấy, nhưng ngôi nhà đó lâu ngày sửa chữa, đổ nát, chỉ còn bức tường lành lặn, bên trong thể ở ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-15-tieu-thu-tu-ban.html.]
Tống Vân hỏi: "Ngài làng thiếu nhà, sân vườn hoang?"
Đội trưởng Lưu liếc đám tri thức thanh niên phía , hạ giọng: "Ngôi nhà đó treo cổ tự tử, tuyệt tự, dân làng cho là xui xẻo, lâu ngày thành hoang phế. Thêm nữa, chỗ đó gần chuồng bò, dân làng kiêng kỵ, ai đến gần, thành hoang vu như ."
Vân Vũ
Tống Vân xong, mắt sáng lên: Đây chính là ngôi nhà trong mơ cô đang tìm kiếm!
"Đội trưởng, về làng ngài dẫn em xem nhà hoang đó nhé? Em kiêng kỵ, chỉ cần chỗ che mưa che nắng cho hai chị em em là . Còn đổ nát thì sửa thôi. Ngài giúp em mời làng đến sửa nhà, em trả tiền."
Đội trưởng Lưu nghĩ đến tình trạng tồi tệ của ngôi nhà, do dự: "Sửa nhà đó chắc tốn kém lắm, cô xác định chứ?"
Tống Vân cũng nghĩ đến vấn đề : "Tiền thành vấn đề, nhưng nếu nhà sửa xong, liệu ai tranh giành ?"
Đội trưởng Lưu nhíu mày, nghĩ trong làng quả mấy kẻ tham lam và hung hăng, chuyện thể xảy .
"Vậy thì thế , em ký hợp đồng với làng, em chịu trách nhiệm tu sửa, em quyền thuê dài hạn, quyền sở hữu vẫn thuộc về làng. Chừng nào em còn ở làng, nhà đó do em thuê. Sau em về thành phố, nhà trả làng." Tống Vân đề xuất.
Đội trưởng Lưu thấy đề nghị , làng tốn một xu, thêm thu nhập định, đồng ý?
Hai vui vẻ thống nhất. Về đến Thanh Hà thôn, Đội trưởng Lưu đưa hành lý của đám tri thức thanh niên đến điểm tri thức. Ông vội trả xe bò, Tống Vân đành xếp hành lý tạm trong sân.
Khi Đội trưởng Lưu trở , cô dẫn Tống Tử Dịch xem nhà hoang.
Lúc tan , đám tri thức thanh niên cũ vẫn đang đồng, đám mới đến tiện tự ý nhà, đành đợi trong sân.
Vừa khi Tống Vân rời , Triệu Tiểu Mai dậy, vòng quanh chỗ hành lý của cô, thỉnh thoảng đá cái bao lớn buộc chặt, cảm nhận bên trong là chăn bông dày. Cô đặc biệt thèm chiếc vali da màu nâu lớn, từng thấy ở cửa hàng bách hóa Bắc Kinh, giá bốn mươi lăm tệ, bằng lương hơn một tháng của một công nhân.
"Bảo tiểu thư tư bản, trong vali chắc chắn vàng!" Triệu Tiểu Mai ghen tị đến phát điên.
Đám tri thức thanh niên đang giữ hành lý của thấy hành động của cô, ánh mắt đầy khinh miệt. Lý Quyên, nữ tri thức lớn tuổi nhất, thẳng thừng: "Cô thế? Mở miệng là tư bản, bằng chứng gì ?"
Triệu Tiểu Mai chỉ chiếc vali: "Còn cần bằng chứng gì nữa? Không tiểu thư tư bản thì dùng vali đắt thế? Cô giá vali ?"
Lý Quyên bĩu môi: "Chỉ bốn mươi lăm tệ, nhà hai cái, thế theo cô, ai mua vali đều là tư bản ?"