Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 147: Cháu dâu trưởng nhà họ Kim

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:28:44
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân và Tương Binh tới khu nhà tập thể của nhà máy dệt huyện lúc mười giờ sáng.

Tương Binh giới thiệu với Tống Vân, “Dì ở nhà máy dệt, em họ vốn sống trong ký túc xá đơn của cục công an, giờ thành thế , cũng thể cứ viện mãi, dì liền đón Chính Bình về nhà chăm sóc.”

Nói chuyện , Tương Binh nhíu chặt mày, sắc mặt , giọng điệu cũng gắt gỏng, Tống Vân đoán chuyện e rằng còn một tình tiết khác.

Nghĩ cũng , dì của Tương Binh chắc chỉ sinh một đứa con, nếu còn trai chị dâu cũng sống ở khu nhà tập thể của nhà máy dệt, đột nhiên trong nhà thêm một liệt nửa , là em ruột thì còn dễ , chứ chị dâu em dâu thì khó lắm.

Bệnh lâu ngày giường con hiếu thảo, huống chi là em chồng.

“Đồng chí Tương tới ?” Có hàng xóm quen Tương Binh từ tòa nhà ống, chào Tương Binh.

Tương Binh gật đầu, “Bác Ngô, dì nhà ?”

Bác Ngô , “Có đấy, nãy còn thấy bà ngoài đổ nước.” Nói ánh mắt đáp xuống Tống Vân, mắt sáng rỡ, “Ôi, cô gái thật, là yêu của ?”

Tương Binh vội vẫy tay, “Không , đây là bác sĩ Tống, mời tới để khám bệnh cho Chính Bình.”

Mặt bác Ngô lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ thầm đồng chí Tương lừa , bác sĩ trẻ thế , còn đặc biệt mời tới.

mặt cũng tiện gì, bà liền nhường đường tòa nhà ống, đồng chí Tương dẫn nữ đồng chí xinh lên lầu.

Nhà Kim Chính Bình ở gian trong cùng tầng hai, hành lang hẹp và dài chất đầy các đồ linh tinh như bếp than, nồi niêu xoong chảo của các hộ, chỗ còn để hẹp, nhưng cái sạch sẽ, lộn xộn mà bừa bãi.

Hai tới cửa nhà Kim Chính Bình, kịp gõ cửa thấy tiếng cãi vọng từ trong.

“Cuộc sống thể sống nổi nữa , Kim Lương Bình, em cho , nếu đuổi thằng em nữa, thì em , chúng ly hôn.”

“Em chuyện lý lẽ một chút ? Chính Bình thành thế , em bảo đuổi nó ?”

“Em quan tâm, nhà chỉ hai phòng, vốn dĩ chúng chật, giờ thêm một tên tàn phế, suốt ngày phân thì nước tiểu, còn cho sống nữa ?”

Lúc một phụ nữ lớn tuổi lên tiếng, “Nhà là của , nếu chuyển , thì đó là các , hai vợ chồng các hôm nay dọn ngay, đừng suốt ngày ở đây cãi lộn ngừng.”

“Mẹ—” Giọng phụ nữ the thé, “Mẹ đó là lời của con ? Chúng con ở đây thì ở ? Con là cháu dâu trưởng của nhà họ Kim, đuổi chúng con ? Được thôi! Vậy đừng trông mong chúng con phụng dưỡng , trông mong đứa con trai út liệt giường của .”

“Trông mong con? Con soi gương xem khuôn mặt con lúc , như con dám trông mong? Cút, cút, cút, tất cả cút cho .”

“Kim Lương Bình, , câm ?”

“Là em tự gây chuyện, bảo gì? Em trai thể rời khỏi nhà , em ly hôn thì ly , gì để với em.”

Nghe lời Kim Lương Bình, sắc mặt khó coi của Tương Bình mới dịu xuống.

Đang do dự nên gõ cửa ngay lúc , thì thấy phụ nữ hét lên, “Được, đấy! Em xem Kim Lương Bình sớm sống với em nữa , , thì ly hôn, ai ly là cháu, ly hôn ngay bây giờ, đàn ông vô dụng như sinh con, em thèm.”

Kim Lương Bình dường như cũng tức giận, “Được, ly hôn ngay bây giờ.”

Không lâu , cửa mở, một phụ nữ trợn mắt giận dữ lao , theo đàn ông cũng giận dữ, hẳn là trai Kim Chính Bình - Kim Lương Bình.

Người phụ nữ thấy Tương Bình sửng sốt một chút, sắc mặt tự nhiên, nhưng cũng gì, bỏ thẳng.

Kim Lương Bình ngờ Tương Bình đang ở cửa, ngượng ngùng, “Cậu tới , mau nhà , xử lý chút việc .” Nói xong cũng .

Vân Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-147-chau-dau-truong-nha-ho-kim.html.]

Tương Binh bước nhà, hướng về phía phụ nữ trung niên đang ghế trong phòng khách nhỏ lau nước mắt gọi một tiếng, “Dì!”

Người phụ nữ thấy Tương Binh, vội vàng lau khô nước mắt, gượng ép nở một nụ , “Binh tới , ăn sáng ?”

Tương Binh : “Ăn .” Nói xong chỉ Tống Vân theo giới thiệu, “Dì, đây là bác sĩ Đông y cháu tìm hiểu , bác sĩ Tống, hôm nay cháu đặc biệt dẫn cô tới để khám cho Chính Bình.”

Mắt Chính Bình đỏ lên, nắm lấy tay Tương Binh, “Bây giờ chỉ còn mỗi cháu nhớ tới Chính Bình.”

Dù trong lòng bà tin một cô gái trẻ như thể bao nhiêu bản lĩnh, huống chi liệt nửa cao của Chính Bình ngay cả bệnh viện thành phố cũng khẳng định thể chữa khỏi, mấy danh y già tìm đến cũng đều bó tay, giờ bà từ bỏ hy vọng.

đây là tấm lòng của Tương Binh, bà tự nhiên sẽ phụ lòng của .

“Chính Bình trong phòng, dì dẫn các cháu .”

Tống Vân ước tính ngôi nhà nhiều nhất hơn bốn mươi mét vuông, hai phòng nhỏ, một phòng khách nhỏ, gian chật chội.

Mẹ Chính Bình đẩy cửa phòng bên trái, một mùi kỳ lạ khó tả xộc mũi.

Trong phòng đốt bếp than để sưởi ấm, cửa sổ hé mở, nhiệt độ cao lắm, ở mức mặc áo bông.

Chàng thanh niên giường ngoảnh đầu , khuôn mặt gầy gò gượng ép nở một nụ , “Anh Binh, tới .”

Tương Binh nhanh chóng tới giường, , “Mấy hôm vài hôm nữa sẽ tới thăm em , chuyện vốn đúng lời.” Nói chỉ Tống Vân, “Anh còn tìm cho em một bác sĩ giỏi, ngay cả lãnh đạo quân khu bên tỉnh Xuyên cũng đặc biệt điều cô chữa bệnh, cô thực sự bản lĩnh.”

Mẹ Chính Bình , mắt sáng lên vài phần, “Thật ? Ngay cả lãnh đạo bên tỉnh Xuyên cũng mời cô chữa bệnh?”

Tống Vân đặt hộp t.h.u.ố.c xuống bàn học nhỏ, mỉm , “Vâng, mấy hôm về.”

Câu , chỉ Chính Bình trong lòng trỗi dậy hy vọng, mà ngay cả Kim Chính Bình tuyệt vọng từ lâu trong mắt cũng lóe lên tia hy vọng.

“Để khám một chút .” Tống Vân .

Tương Binh vội lùi , nhường chỗ.

Tống Vân tiến hành kiểm tra cơ bản cho Kim Chính Bình, hỏi một vấn đề.

Thực Kim Chính Bình liệt nửa cao theo đúng nghĩa, đôi khi chút cảm giác, chỉ là cảm giác đó nhanh biến mất, liệt nửa cao khác cảm giác, đau, nhưng đau, thế mà chân tay vô lực đến cực điểm, bệnh viện là đau ảo giác, đau thật.

Cách của bệnh viện cũng sai, nhưng theo quan điểm Đông y, đây thể coi là đau ảo giác, đây là một tín hiệu của cơ thể, đang phát tín hiệu cầu cứu với chủ nhân cơ thể.

Tất nhiên, tín hiệu sẽ tồn tại mãi, một thời gian dài chữa trị, cơn đau sẽ biến mất, lúc đó mới thực sự là liệt nửa cao.

Nói cách khác, Kim Chính Bình thực còn thể chữa, chỉ là khó, thường .

“Thế nào?” Tương Binh hỏi.

Mẹ Chính Bình cũng Tống Vân đầy mong đợi, tim đập loạn xạ.

Tống Vân , “Tình hình tệ như tưởng tượng, để thử châm một bộ kim , nếu cảm giác, thì còn thể chữa, nếu cảm giác, thì sẽ nghĩ cách khác.”

Trước khi tới cô nghĩ kỹ , nếu dựa y thuật của bản chữa khỏi, cô sẽ tìm loại t.h.u.ố.c thích hợp trong cửa hàng hệ thống, dù thế nào cũng mang phúc lành xứng đáng đến cho vị hùng nhân dân .

 

Loading...