Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 146: Phúc báo trời không cho, ta cho
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:28:43
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân Đội trưởng Lưu bịa chuyện, đương nhiên sẽ chọn lúc để những lời phá đám. Dù thì dân làng từ lâu xác định cô và Tề Mặc Nam là một đôi, bản cô cũng thấy vấn đề gì, cũng chẳng mất mát gì.
Quả nhiên, hai cán bộ của Ủy ban Cách mạng xong lời , sắc mặt lập tức đổi. Vẻ ngạo mạn khinh thường lúc biến mất sạch sẽ, khi cũng dùng ánh mắt chính diện, còn vô lễ như nữa.
Ý định ban đầu lấy chuyện Tống Vân và mấy độc chiếc sân lớn như , cách sống quá xa xỉ để bài cũng lập tức tan thành mây khói.
"Chuyện rõ ràng , thì cứ thế ." Cán bộ Triệu thiện với Tống Vân, "Làm phiền ."
Tống Vân cũng , "Không , phối hợp điều tra là nghĩa vụ nên của em. Chuyện rõ là ."
Cán bộ Triệu giơ ngón tay cái khen Tống Vân, "Quả nhiên là học từ Bắc Kinh, ý thức tư tưởng cao thật."
Hàn huyên vài câu, cán bộ Triệu còn thấy tấm bảng ghi danh dự treo ở nhà chính, xác thật là do nhà máy cơ khí huyện tặng, trong lòng thầm nghĩ cô gái trẻ tuổi như , lẽ nào thật sự bản lĩnh?
Hai cán bộ lôi Tôn Đại Hải và Tôn Đại Long . Kéo hai bọn họ từ văn phòng ấm áp đến chỗ băng tuyết lạnh giá , một chút lợi ích cũng vớt , một chút oai phong cũng thể thể hiện, thể dễ dàng tha cho Tôn Đại Hải và Tôn Đại Long?
Bốn cảnh sát lập tức rời , vẫn ở trong sân. Đợi hai cán bộ xa, Tương Binh mới lên tiếng, "Tri thức thanh niên Tống, từ y thuật của cô đặc biệt lợi hại, sớm tới thăm hỏi cô, nhưng mãi tìm thời gian. Không ngờ hôm nay chúng gặp mặt theo cách ."
Tống Vân chuyện , mời bốn trở về nhà chính. Bên lò than vẫn đang cháy rừng rực, ngọn lửa đó kịp sưởi, giờ sưởi .
Tống Tử Dịch mang ghế đẩu tới, mời bốn xung quanh lò than, lấy tấm lưới sắt tự chế , đặt tấm lưới sắt lên lò than, rắc hạt dẻ và khoai lang lên.
Dương Lệ Phần xách bình nước nóng tới, rót cho mỗi một bát nước nóng.
Đãi ngộ như , nhân dân cảnh sát thì , còn mấy tay ch.ó săn thì .
Tương Binh cũng thả lỏng nhiều hơn, khuôn mặt nghiêm túc nổi lên một nụ , "Là như thế , em họ việc tại Công an huyện, tháng trong một chiến dịch truy bắt tội phạm tên gian ác dùng gậy sắt đ.á.n.h trúng gáy, trọng thương hôn mê ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh dậy, phần cổ thể cử động, bệnh viện chẩn đoán là tổn thương đốt sống cổ dẫn đến liệt nửa cao.”
Nói tới đây, mắt Tương Binh bắt đầu đỏ lên, giọng cũng nghẹn ngào, "Cậu mới hai mươi ba tuổi, vốn dự định tháng kết hôn, giờ đối tượng cũng đề nghị chia tay với . Dì lớn của ngày đêm lóc, mắt gần như mù. , cô chữa khỏi cho của Phó Giám đốc Phó. Bà liệt nửa , giờ thể xuống đất , thật ?"
Tống Vân nhíu mày, gật đầu nhẹ, "Là thật, nhưng chứng liệt nửa của bà và chứng liệt nửa cao của em họ là khác ."
Tương Binh đương nhiên cũng là khác , cũng tìm những thầy t.h.u.ố.c Đông y khác, đều loại liệt nửa cao căn bản chữa , thần tiên cũng chữa nổi.
Tương Binh khổ, " . chỉ thử xem thôi… lỡ , lỡ vẫn còn một chút cơ hội thì ?”
Ngô Ba cạnh Tương Binh lên tiếng , "Tri thức thanh niên Tống, em họ của Đội trưởng Tương là để cứu một đứa trẻ bắt cóc, khi chiến đấu sống c.h.ế.t với tên gian ác, đứa trẻ đó nhận một gậy. Cậu là , nên báo ứng , nên kết cục như —" Ngô Ba tới đây liền nghẹn lời, và Đội trưởng Tương cùng xem Kim Chính Bình. Cậu bé lớn từng rạng rỡ hoạt bát, đầy chính khí, giờ đây thành dạng như . Chỉ cần nghĩ tới, thấy xót xa, cảm thấy ông trời bất công, kẻ ác nhởn nhơ, còn kết cục như thế.
Tống Vân , "Liệt nửa cao phần lớn đều thể chữa khỏi, nhưng cũng một ít may mắn, tổn thương thần kinh nghiêm trọng như tưởng tượng, vẫn khả năng chữa khỏi. xem tình hình cụ thể của bệnh nhân mới thể phán đoán."
Vị cảnh sát đúng, nên báo ứng , nên là kết cục .
Phúc báo trời cho, cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-146-phuc-bao-troi-khong-cho-ta-cho.html.]
Tương Binh vui mừng, hẹn với Tống Vân ngày mai sẽ đến huyện gặp em họ của , đến lúc sẽ tới đón cô.
Đội trưởng Lưu bảo Tống Vân ở nhà, còn tiễn Tương Binh bọn họ, đưa họ tận ngoài làng, mới sân nhỏ họ Tống.
“Chú Lưu, hôm nay may nhờ chú, cháu cảm ơn chú!” Tống Vân đưa cho Đội trưởng Lưu một bát mới pha.
Đội trưởng Lưu khoát tay, “Cảm ơn cái gì chứ, chú là sự thật, cũng là việc chú nên . Quan hệ hai nhà chúng , cần cảm ơn qua cảm ơn .”
Đội trưởng Lưu tiếp nhận bát , uống một ngụm, “Đây là gì?” Nói uống thêm một ngụm nữa, hương vị đặc biệt, giống với những loại từng uống đây.
“Đây là t.h.u.ố.c cháu tự phơi, nếu thường xuyên uống thì ít nhiều cũng lợi cho cơ thể. Một lúc nữa cháu gói ít để chú mang về, dì và Phương Phương đều uống .”
Đội trưởng Lưu ban đầu cũng ngại lấy, nhưng cô lợi cho cơ thể, Phương Phương cũng uống , liền nỡ từ chối nữa, đành dày mặt : “Vậy thì chú xin nhận .” Trong lòng thầm tính toán xem trong nhà thứ gì, lúc đó mang ít qua cho Tiểu Vân.
Tống Hạo và Bạch Thanh Hà lúc cũng , đều xuống cạnh lò than chuyện với Đội trưởng Lưu. Biết Đội trưởng Lưu hôm nay giúp đỡ Tống Vân, Tống Hạo và Bạch Thanh Hà đều vô cùng ơn.
Làm cha , gặp chuyện như mà thể gì, một chút nào cũng giúp , trong lòng họ tự trách và khó chịu.
Bạch Thanh Hà đề nghị, “Tiểu Vân mang một ít đặc sản từ tỉnh Xuyên về, để gói ít, mang về thử.”
Đội trưởng Lưu nào chịu, kiên quyết nhận, “Đừng đừng đừng, còn nhiều ăn cơm mà, mùa đông còn dài, tiết kiệm chút, đừng luôn mang cho khác. Trà t.h.u.ố.c thì nhận, còn lấy .”
Đội trưởng Lưu kiên quyết nhận, Bạch Thanh Hà cũng còn cách nào, đành thôi.
Đội trưởng Lưu cũng thích ở trong sân nhỏ họ Tống, lò than cháy rừng rực, ấm áp, quan trọng là chuyện với Tống Hạo, Cụ Tề thú vị. Đều là những học vấn, kiến thức còn tính tình ôn hòa. Ở cùng những , chỉ cần trò chuyện thôi cũng khiến mở mang thêm nhiều kiến thức.
Xem bộ sắp tới giờ cơm , Đội trưởng Lưu mới từ chối lời giữ ăn cơm của Bạch Thanh Hà, cầm t.h.u.ố.c về nhà.
Vân Vũ
Sáng hôm , Tương Binh mượn một chiếc xe tải lái đến phía Ủy ban Nhân dân Công xã, bộ đến thôn Thanh Hà, chào hỏi Đội trưởng Lưu, lấy giấy giới thiệu của Tống Vân, mới đến sân nhỏ họ Tống.
Tống Vân đang ăn bữa sáng, thấy tiếng gõ cửa liền là Tương Binh đến , vội vàng ăn nốt mấy miếng cháo còn .
Bạch Thanh Hà sợ cô ăn no, vội nhét tay cô hai quả trứng luộc, “Cầm ăn đường.”
Tống Vân liếc chiếc bát lớng đựng trứng, còn hai quả, đó là bởi vì Dương Lệ Phần và Tống Tử Dịch còn qua ăn, đưa cả phần của cho cô.
“Con ăn một quả còn hết, ăn nổi hai quả .” Cô nhét một quả trứng tay Bạch Thanh Hà, “Mẹ, con đây. Tối nay nếu về , con sẽ gọi điện về Ủy ban Đội, nhờ chú Lưu qua báo cho .”
Bạch Thanh Hà gật đầu, dặn dò cô, “Nếu thể về thì cố gắng về nhé.”
Tống Vân là con gái, dù bản lĩnh đến , thì vẫn là ở nhà khiến yên tâm hơn.