Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 141: Quan Hệ Giữa Tôi Và Anh
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:28:38
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai lính đầu , thấy Tề Mặc Nam và Tống Vân, lập tức nghiêng nhường lối, đợi hai bước khỏi cửa thang máy thì lập tức về vị trí cũ.
Khương Tân thấy Tề Mặc Nam, mắt sáng rỡ lên. Hôm nay cô đến đây chính là để tìm Tề Mặc Nam, hôm qua cũng đến, hôm cũng đến, tiếc là đều gặp . Hôm nay cuối cùng may mắn cũng gặp .
Í!
Ánh mắt cô dừng Tống Vân đang cạnh Tề Mặc Nam, lông mày lập tức nhíu , chuông báo động trong lòng vang lên dồn dập.
"Cô là ai?" Khương Tân chỉ tay Tống Vân hỏi.
Tề Mặc Nam thấy Khương Tân, sắc mặt lạnh lùng, căn bản đếm xỉa đến cô . Anh chống gậy cho vững, sang Tống Vân, giọng ôn hòa : "Nhà ăn ở đằng ." Anh chỉ về một hướng.
Tống Vân gật đầu, buông tay khỏi cánh tay Tề Mặc Nam mà cô vẫn đang đỡ, trong lòng cũng tò mò, Tề Mặc Nam và Khương Tân quan hệ gì với . Sao giọng điệu Khương Tân chuyện như thể cô và Tề Mặc Nam quan hệ gì đó thiết lắm .
Khương Tân chặn mặt Tề Mặc Nam, tiên trừng mắt Tống Vân một cái đầy giận dữ, đó lập tức đỏ mắt ngấn lệ Tề Mặc Nam, "Em ngày nào cũng đến tìm , nhưng họ đều cho em gặp . Hôm nay khó khăn lắm mới gặp , thể đối xử với em như ? Anh còn lương tâm ?"
Mặt Tề Mặc Nam đen , "Đồng chí Khương, xin hãy chú ý cách ăn của . Quan hệ giữa và đồng chí hẳn là thiết đến mức thể tùy tiện thăm bệnh, càng thể đến chuyện lương tâm. Đồng chí là con gái của Lữ trưởng Khương, mỗi lời hành động đều đại diện cho thể diện của Lữ trưởng Khương, xin đồng chí hãy tự trọng, đừng những lời dễ gây hiểu lầm mặt bạn . và đồng chí cũng gì để , xin hãy tránh ."
Lời của Tề Mặc Nam khác gì một thanh kiếm sắc, những đ.â.m trúng tim gan Khương Tân, mà còn x.é to.ạc thể diện của cô , khiến cô còn chút mặt mũi nào.
Khương Tân òa , nhưng ngay đó nhanh chóng lau nước mắt, ngang bướng ngẩng cao cái cằm nhọn của , mắt đỏ hoe hét lên: "Anh sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!"
Tề Mặc Nam căn bản thèm để ý đến cô , dẫn Tống Vân - đang ánh lên ánh mắt tò mò hiếu kỳ - về hướng nhà ăn.
Đến nhà ăn, Tống Vân mua cơm canh mang về, xuống, Tề Mặc Nam liền giải thích: " và Khương Tân đó quan hệ gì, đây từng chuyện với cô , cô tìm , cũng từng gặp."
Tống Vân gật đầu, "Nhìn , đơn phương tơ tưởng thôi mà."
Tề Mặc Nam chằm chằm mặt Tống Vân, thấy cô biểu hiện gì khác, trong lòng thở dài: Trách nhiệm nặng nề, đường còn dài lắm!
Ăn cơm xong, Tống Vân và Tề Mặc Nam cùng thăm Tiến sĩ Hâm.
Tiến sĩ Hâm đang ăn cơm tối, ăn mì gà, sợi mì là nấu nhừ, thích hợp với tình trạng hiện tại của Tiến sĩ Hâm.
Thấy hai đến, Tiến sĩ Hâm vui, "Hai đến , ." Vừa chỉ túi lưới tủ đầu giường, "Đây là cam do Hứa Sư trưởng sai mang đến. thích ăn loại trái cây , hai mang về ăn ."
Tống Vân lấy một quả, Tiến sĩ Hâm vội : "Mang hết , cũng ăn hết, để phí."
Làm mà phí , đây chẳng qua là tấm chân tình của .
Tống Vân nhận lấy, cảm ơn.
Kiểm tra cho Tiến sĩ Hâm xong, thứ đều , Tống Vân cũng yên tâm, "Nếu duy trì tốc độ hồi phục như thế , nhiều nhất ba ngày nữa, bác thể xuất viện."
Tiến sĩ Hâm vui, khi xuất viện, quân đội sẽ cử hộ tống bác về Bắc Kinh đoàn tụ với gia đình.
Kể từ khi chia tay gia đình ở Mỹ đến nay nửa năm, bác nhớ vợ con.
"Cảm ơn các cháu." Bác Tống Vân và Tề Mặc Nam, chân thành cảm ơn. Bác rõ may mắn thế nào mới sống sót. Tề Mặc Nam dùng thể che đạn cho bác, Tống Vân nghìn dặm xa xôi tới tận nơi , dùng y thuật tinh xảo của kéo bác từ cửa tử trở về, thậm chí còn giúp bác hồi phục trong thời gian ngắn như . Y thuật như , cho dù là ở Mỹ - nơi kỹ thuật y tế vô cùng phát triển, cũng tuyệt đối .
"Là chúng cháu nên cảm ơn bác mới đúng!" Tống Vân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-141-quan-he-giua-toi-va-anh.html.]
Ba , thứ đều cần thành lời.
Trong mắt họ là ánh rực rỡ, là ánh sáng hy vọng tràn đầy kỳ vọng tương lai, là ánh sáng của viễn cảnh Tổ quốc nhất định sẽ phồn vinh.
Ở một nơi khác, Đinh Kiến Nghiệp và Tống Trân Trân một trận cãi vã kịch liệt, cuối cùng Đinh Kiến Nghiệp đạp mạnh cửa bỏ . Đi một vòng trong khu gia thuộc, c.h.ế.t đến phòng y tế.
Cổ lão đầu , ông đang tủ t.h.u.ố.c sắp xếp d.ư.ợ.c liệu, thấy động tĩnh đầu , thấy Đinh Kiến Nghiệp đang một cách đầy mong đợi, trong lòng 'chê' một tiếng.
"Đinh Phó doanh trưởng, vết thương của thế nào ?"
Đinh Kiến Nghiệp tối qua là Cổ đại phu giúp đưa đến bệnh viện, vội : "Đã đỡ nhiều , cảm ơn bác giúp đưa cháu đến bệnh viện, bác giúp nhà cháu đại ân."
Cổ lão đầu liếc đôi tay của , 'chê' một tiếng, lời cảm ơn thiếu chân thành quá!
Đinh Kiến Nghiệp hiểu ánh mắt , mặt đột nhiên đỏ ửng lên.
"Cháu... cháu đến vội quá, nên—"
Cổ lão đầu vẫy tay, "Không , đến tìm việc gì?"
Đinh Kiến Nghiệp lúc mới ấp a ấp úng mục đích đến, "Cái... cháu hỏi bác, hôm nay cùng bác đợi xe ở trạm xe tuyến, nữ đồng chí đó, cô ạ?"
Cổ lão đầu nhíu mày, trong lòng liên tục 'chê' ba tiếng, nhưng mặt nghiêm , "Cậu là một nam đồng chí gia đình, còn tìm hiểu nữ đồng chí khác gì? Cậu là quân nhân, thể phạm sai lầm."
Đinh Kiến Nghiệp vội vàng khoát tay, "Không , như bác nghĩ . Cháu và Tống Vân quen từ , lúc nãy ở trạm xe kịp chào hỏi, nên mới hỏi bác một câu, thật ý gì khác."
Vân Vũ
Cổ lão đầu gừ gừ: "Tốt nhất là . cũng đừng tìm hiểu nữa, sống cuộc sống của ."
Cổ lão đầu tuy lập gia đình, nhưng từng trẻ tuổi, những thứ tình ái ông cũng từng nếm trải. Ánh mắt, khuôn mặt của tên trẻ tuổi đều đầy chữ. Ánh mắt khi Tống Vân, giọng và biểu cảm khi nhắc đến Tống Vân, đều chứa đầy tình ý.
Đinh Kiến Nghiệp đủ cách, Cổ lão đầu nhất quyết chịu hé răng nửa lời, cũng đành chịu, chỉ thể rời .
Ba ngày thoáng cái trôi qua, đúng như dự đoán của Tống Vân, các chỉ cơ thể của Tiến sĩ Hâm đều đạt đến ngưỡng thể xuất viện, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, sắc mặt cũng hơn , chỉ là vẫn còn quá gầy.
Tống Vân đưa cho Tiến sĩ Hâm một đơn t.h.u.ố.c dưỡng sinh ẩm thực, dặn bác về Bắc Kinh mỗi tuần ăn hai , thể điều dưỡng cơ thể, giúp bác nhanh chóng khỏe mạnh hơn.
Tiến sĩ Hâm chiếc xe Jeep đến đón, Tống Vân và Tề Mặc Nam đầy lưu luyến, "Lần chia tay , khi nào mới gặp ."
Tống Vân : "Cháu là Bắc Kinh, sớm muộn gì cũng sẽ trở về, đến lúc đó sẽ gặp thôi."
Tiến mắt sĩ Hâm sáng rỡ, "Vậy thì nhé, cháu thất hứa." Nói xong vội vàng địa chỉ hiện tại của vợ con bác ở Bắc Kinh cho Tống Vân.
Lữ trưởng Khương cạnh Hứa Sư trưởng vốn định ngăn cản, nhưng Hứa Sư trưởng kéo .
Vợ con Tiến sĩ Hâm hiện là đối tượng bảo vệ trọng điểm, theo lý thì địa chỉ thể tùy tiện đưa , để phòng tiết lộ bí mật.
Tống Vân đương nhiên cũng điểm , cô liếc địa chỉ, trong lòng âm thầm ghi nhớ, lập tức xé nát thành bột, "Cháu nhớ . Tiến sĩ Hâm, thể tùy tiện đưa địa chỉ cho khác nữa."
Tiến sĩ Hâm : "Đối với , cháu và Mặc Nam là ngoài."