Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 14: Vu cáo

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:47:44
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Vân nhướng mày, thật ngờ Triệu Tiểu Mai dám khiêu khích cô. Với tình huống đó, lẽ Triệu Tiểu Mai nên tỏ nhút nhát mặt cô, cần nịnh nọt nhưng ít nhất giảm bớt sự hiện diện để chuyện cũ phanh phui, ảnh hưởng đến thanh danh.

Triệu Tiểu Mai thế, thậm chí ánh mắt đầy hận thù của cô còn chẳng buồn che giấu. Không nên gọi là thẳng thắn ngu ngốc.

Tống Vân Triệu Tiểu Mai, nở nụ gượng gạo: "Chỗ nào hợp quy định?"

Triệu Tiểu Mai khịt mũi, ngẩng cao cằm khoe đường nét tự cho là hảo nhất, lớn tiếng: "Chúng là thanh niên tri thức hạ hương hỗ trợ nông thôn, dẫn trẻ con dã ngoại. Chưa từng ai tri thức hạ hương dắt theo em trai. Cô tưởng cơ quan tri thức là nhà cô mở ?" Triệu Tiểu Mai liếc chiếc vali da mới đặt chân Tống Vân, ngọn lửa ghen tức trong mắt như sắp bùng lên: " thấy cô rặt lối tư sản, đến nông thôn hưởng lạc đây! sẽ tố cáo cô!"

Tống Vân mặt lạnh như tiền: "Không ý là vu cáo, thành thạo lắm nhỉ? Bình thường cũng đổ cho khác ?"

Triệu Tiểu Mai biến sắc, vội sang mấy tri thức thanh niên bên cạnh.

Những đó lập tức lùi , tránh xa cô .

Triệu Tiểu Mai tức giận đến đỏ mắt.

Tống Vân tiếp tục: "Cô dẫn em trai hạ hương là hợp quy định, hỏi chỗ nào hợp thì cô hồn, chỉ vu oan. Lối ăn cháo đá bát thành thạo như cô thật hiếm thấy."

Ăn cháo đá bát?

Nghe vẻ ẩn chứa chuyện gì đó!

Ánh mắt bỗng bừng lên ngọn lửa hiếu kỳ, ngay cả cán bộ phụ trách cũng lén dỏng tai lên.

Vân Vũ

Triệu Tiểu Mai mặt trắng bệch, ngăn cản nhưng muộn.

Tống Vân với ánh mắt lạnh lùng: "Cô Phương Đại Ngưu ở đội Ngũ Tinh xé áo, suýt cưỡng bức, là cứu cô. Không ơn thì thôi, còn hại ? Cô tưởng chỉ cần diệt thì chuyện giữa cô và Phương Đại Ngưu sẽ ai ?"

Lời dứt, xung quanh im phăng phắc. Tất cả ánh mắt đổ dồn về Triệu Tiểu Mai đều mang theo sự dò xét kỳ lạ.

Mọi đều nghĩ, nếu lời Tống Vân là thật, nhân phẩm Triệu Tiểu Mai thật đáng khinh. Hôm nay cô thể hại ân nhân, ngày mai cũng sẽ vì lợi ích mà hại khác. Loại như rắn độc ẩn trong bóng tối, luôn chực chờ c.ắ.n bạn một phát.

Triệu Tiểu Mai mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác: "Cô bịa đặt, vu khống ! sẽ tố cáo cô!"

Tống Vân nhún vai, thản nhiên: " bịa đặt , cô rõ nhất. Người đội Ngũ Tinh cũng rõ. Chỉ cần gọi điện hỏi là sự thật. Hay cô thử giải thích với xem, nguyên cô là tri thức ở đội Ngũ Tinh ngoại thành Bắc Kinh, điều kiện thế, chuyển đến Hắc Long Giang? Tri thức thanh niên thể tùy ý đổi địa điểm ?"

Vốn dĩ còn nửa tin nửa ngờ, xong lập tức như vỡ lẽ. , ngoại thành Bắc Kinh là nơi nhất nước, bao mơ ước đến. Tại rời bỏ nơi đó đến Hắc Long Giang chịu khổ? Ắt hẳn chuyện.

Triệu Tiểu Mai tức điên . Vốn dĩ cô uất ức vì "trả về" từ đội Ngũ Tinh điều đến vùng núi Hắc Long Giang, giờ Tống Vân công khai bí mật mặt . Vậy cô đến đây để gì? Cô đỏ mắt về phía nam tri thức luôn quan tâm đến , vẻ lòng cô . lúc , xa tít, ánh mắt lạnh nhạt thậm chí còn đầy khinh miệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-14-vu-cao.html.]

Triệu Tiểu Mai run rẩy vì tức giận, ngón tay chỉ về phía Tống Vân cũng ngừng run rẩy: "Cô thật độc ác! Dám vu oan như cho ! Cô lời bừa của cô thể g.i.ế.c ? Cô sống đây?"

Tống Vân khẩy: "Sau cô sống thế nào liên quan gì đến ? Cô phép vu cáo hại , còn khác dùng sự thật phản bác? Mặt cô dày thật đấy."

Thấy Triệu Tiểu Mai suy sụp vì vài lời của Tống Vân, cán bộ phụ trách cũng xem đủ trò, cuối cùng giả vờ ngơ nữa, quát lớn: "Đủ ! Ồn ào thế thành cái gì? Các cô là tri thức, mụ hàng chợ! Nhanh lấy hành lý theo , lỡ chuyến tàu thì tự túc trọ nhé!"

Mọi vội xách hành lý theo cán bộ phụ trách đến bến xe đối diện ga tàu. Từ tỉnh về thành phố chỉ xe khách, từ thành phố đổi xe về huyện, đó xe trâu hoặc máy kéo đến công xã và đội phân công. Quả là đường xa vạn dặm.

Tống Vân chẳng thèm Triệu Tiểu Mai đang suy sụp, dắt em trai theo cán bộ phụ trách.

Những tri thức khác cũng dính Triệu Tiểu Mai, nhanh chóng rời .

Chỉ hai nữ tri thức mềm lòng, thấy cô tội nghiệp, do dự một chút cũng đến giúp mang đồ, gọi cô cùng .

Gấp rút lên đường, cuối cùng họ cũng kịp chuyến xe về thành phố. Đến huyện lúc hai giờ chiều hai đổi xe.

Chín nam bảy nữ, mười sáu tri thức thanh niên đều phân về một công xã - công xã Hòe Hoa. Tám về thôn Dậu Dương, tám còn về thôn Thanh Hà.

Bảy nữ tri thức, thôn Thanh Hà nhận bốn . Không là oan gia ngõ hẹp thế nào, Tống Vân và Triệu Tiểu Mai cùng về thôn Thanh Hà.

Thôn Dậu Dương cử máy kéo đến đón, chở hết lẫn hành lý , khiến tám tri thức thôn Thanh Hà ghen tị đến phát điên.

"Thôi, đừng nữa. Chất hết hành lý lên xe trâu . Nhìn nữa máy kéo cũng đón các cô ." Đội trưởng Lưu Tiền Phương của thôn Thanh Hà lớn tiếng với đám tri thức yếu ớt mặt.

Thật đau đầu! Lại thêm tám nữa, khu tri thức sắp chật chỗ . Mấy nam tri thức còn đỡ, ít việc. Mấy nữ tri thức da trắng mỏng manh, vai gánh nổi tay xách nặng, gì? Trai làng thấy mấy cô gái thành phố chắc sinh chuyện, ngày nào cũng rắc rối, thật mệt mỏi.

Nam tri thức cũng chẳng yên. Các cô gái, phụ nữ trong làng vây quanh mấy , giờ chuyện lôi thôi cũng ít.

Lại còn thêm một đứa trẻ tám tuổi!

Đội trưởng Lưu một đứa trẻ theo chị hạ hương, nhưng rõ nguyên nhân. Gặp mặt , tất nhiên hỏi cho rõ.

"Nữ đồng chí , đây là em trai cô?" Đội trưởng Lưu thấy đang xếp hành lý, liền đến mặt Tống Vân hỏi.

Tống Vân gật đầu: "Vâng, em trai cháu, năm nay tám tuổi. Nhà còn lớn, cũng họ hàng nhờ cậy, cháu hạ hương nên đành dẫn theo." Thấy đội trưởng cau mày, cô nhanh chóng thêm: "Bác yên tâm, cháu dám dẫn em thể lo cho em. Sẽ chiếm dụng tài nguyên của đội, khẩu phần của em cháu tự lo, phiền đến đội ."

 

Loading...