Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 121: Cô Có Thể Chịu Trách Nhiệm Với Lời Nói Của Mình Không?
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:25:04
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bí thư Liêu thấy cô rút tay đang bắt mạch , liền hỏi tiếp: "Thế nào ?"
Tống Vân : "Theo phán đoán của , đó là khối u ở phổi đột ngột chuyển biến ."
Bí thư Liêu sững : "Khối u phổi? Bác sĩ Giang chỉ là viêm phổi nặng, gì đến khối u ?"
Phó giám đốc Phó nhíu mày tới: "Khối u tức là ung thư, đúng ?"
Tống Vân gật đầu: "Có thể khối u ác tính chính là ung thư."
Trong lòng Phó giám đốc Phó vẫn tin: "Cô chỉ bắt mạch mà ông ung thư?"
Tống Vân đáp: "Không chỉ là bắt mạch, 'vọng, văn, vấn, thiết' (*tứ chẩn trong Đông y), bỏ sót phương pháp nào. Tóm , đây là chẩn đoán của , tin là tùy các vị."
Phó giám đốc Phó từng về ung thư phổi, tỷ lệ tử vong cao, thường là những lớn tuổi, còn ngoại quốc mặt vẫn còn trẻ, lẽ nào mắc bệnh?
Bí thư Liêu nghĩ về tình trạng của ngài Hansen trong nửa tháng qua, cảm thấy chẩn đoán của Tống Vân lẽ là đúng. Nếu chỉ là viêm phổi thông thường, càng chữa càng tệ, giờ đây gần như rơi trạng thái hôn mê.
Bí thư Liêu sang Phó giám đốc Phó : "Hay là chúng mời bác sĩ Giang qua hỏi một nữa."
Phó giám đốc Phó gật đầu: "Chỉ thể thôi."
Bí thư Liêu mời bác sĩ Giang, Phó giám đốc Trần đến mặt Tống Vân, nhíu mày hỏi: "Cô thể chịu trách nhiệm với những lời cô ?"
Tống Vân nhướng mày: "Chịu trách nhiệm gì?"
Phó giám đốc Trần mặt lạnh như tiền: "Đương nhiên là chẩn đoán của cô, nếu chẩn đoán của cô sai, cô dám chịu trách nhiệm ?"
Vân Vũ
Tống Vân mặt lạnh xuống, đang định đáp trả, Phó giám đốc Phó ở bên cạnh hài lòng liếc Phó giám đốc Trần: "Anh cô chịu trách nhiệm kiểu gì? Người là chúng mời đến, nếu vấn đề gì, chịu trách nhiệm là chúng . Hơn nữa, chuyện gì mà chịu trách nhiệm? Nếu bệnh viện nắm rõ nguyên nhân bệnh, định bắt bác sĩ Giang họ chịu trách nhiệm ?"
Phó giám đốc Trần Phó giám đốc Phó mắng cho một trận, lập tức mặt mày ngượng ngùng giải thích: "Ý ."
"Không thì là thế nào? Đừng tưởng đang nghĩ gì, một đàn ông to lớn, gặp vấn đề nghĩ cách giải quyết, chỉ lo tìm đổ , thấy ngại ?"
Phó giám đốc Trần mắng đến đỏ mặt, nhất thời thể bước xuống đài, đành ấm ức : "Trong xưởng còn việc, đây."
Có lên tiếng bênh vực cô, Tống Vân cảm thấy khí trong lòng thông suốt đôi chút.
Phó giám đốc Phó với Tống Vân: "Đồng chí Tống đừng lo, bất kể kết quả thế nào, cũng ai đổ cho cô , tiền khám bệnh cũng sẽ trả đầy đủ."
Tống Vân gật đầu, thầm nghĩ ông Phó giám đốc mặt lạnh khó ưa mà tính tình ngay thẳng đấy chứ.
Bí thư Liêu nhanh chóng , phía là ba vị bác sĩ rời lúc nãy.
Rõ ràng đường đến Bí thư Liêu kể sự tình, sắc mặt ba đều chút kỳ quái. Họ phòng bệnh đều liếc Tống Vân một cái, nhưng chuyện với cô, thẳng tiến đến đầu giường, lấy tất cả phiếu kết quả xét nghiệm để xem xét kỹ lưỡng.
Những phiếu kết quả họ xem đó, nhưng đều xem riêng lẻ từng tờ, vì các xét nghiệm cùng lúc mà chia nhiều , kết quả tự nhiên cũng theo từng đợt. Lúc bày hết cùng xem, so sánh tỉ mỉ, kết hợp với sự chênh lệch liệu , cùng các phản ứng khi dùng t.h.u.ố.c của ngài Hansen, họ kinh ngạc phát hiện, khả năng là ung thư phổi, tuy điển hình lắm nhưng khả năng thực sự tồn tại.
"Nói thế nào?" Phó giám đốc Phó thấy ba vị bác sĩ cứ như bịt miệng, từ khi phòng bệnh đến giờ hề lên tiếng, thái độ khác lúc .
Bác sĩ Giang đặt tờ kết quả xuống, ho khan một tiếng, : " là khả năng ung thư phổi." Nói xong, ông Tống Vân: "Đồng chí , Bí thư Liêu , là cô chẩn đoán bệnh ung thư phổi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-121-co-co-the-chiu-trach-nhiem-voi-loi-noi-cua-minh-khong.html.]
Tống Vân gật đầu: " ."
Bác sĩ Giang hỏi: "Cô chẩn đoán bằng cách nào?"
Tống Vân: " học Đông y, đương nhiên là dựa 'vọng, văn, vấn, thiết' để chẩn đoán."
Được, như .
Phó giám đốc Phó thấy thái độ của bác sĩ Giang, cùng với việc ông ngài Hansen thực sự thể ung thư phổi, trong lòng thầm kinh ngạc, cô nhóc thực sự bản lĩnh thật ?
Bí thư Liêu hỏi bác sĩ Giang: "Giờ nguyên nhân bệnh , thể điều trị đúng cách ?"
Phó giám đốc Phó cũng bác sĩ Giang, đây mới là điều ông quan tâm nhất lúc .
Bác sĩ Giang tỏ vẻ khó xử: "Các vị vẫn nên tìm cách đưa ông đến bệnh viện thành phố , nơi đây ngay cả thiết xác nhận ung thư phổi còn , chi đến t.h.u.ố.c chữa ung thư phổi."
Phó giám đốc Phó bực bội: "Nếu thì còn ở đây gì?"
Bác sĩ Giang áy náy, lúc đưa đến chỉ là ho sốt nhẹ, tỉnh táo và tinh thần cũng , là ông chẩn đoán viêm phổi, đó cứ theo đó mà chữa, nào ngờ càng chữa càng , thậm chí còn lỡ mất thời gian nhất để chuyển đến bệnh viện thành phố, giờ cũng nổi.
Bác sĩ Giang bỗng nghĩ điều gì, chỉ Tống Vân: "Cô thể chẩn đoán ung thư phổi, ắt sẽ cách, các vị thử hỏi cô xem."
Tống Vân luôn im lặng bên giường, thấy ánh mắt đều đổ dồn về phía , liền mỉm : " chỉ thể tạm thời giảm bớt tình trạng bệnh của ông , giúp ông tỉnh táo trở , tranh thủ thời gian để ông về nước điều trị." , cô đề nghị ngoại quốc về nước chữa trị, trình độ y tế của nước D lúc cao, thể so với Trung Quốc hiện tại, sống thì hãy về nước.
Tất nhiên, cô thực sự cách, chỉ là chữa căn bệnh một hai ngày, cần điều trị lâu dài, tiêu hao lượng lớn chân khí nội nguyên, cùng lượng lớn d.ư.ợ.c liệu quý giá, hiện tại cô điều kiện đó, hơn nữa bệnh nhân là một ngoại quốc xa lạ.
Phó giám đốc Phó mắt sáng lên: "Cô thực sự thể bệnh tình của ông thuyên giảm để tự về nước?"
Tống Vân gật đầu: "Tám phần chắc chắn."
Đối với Phó giám đốc Phó, tám phần cũng như mười phần.
Ba vị bác sĩ ngờ Tống Vân thực sự nhận lấy việc , đặc biệt là bác sĩ Giang, ông lớn tuổi nhất, là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân, giờ bệnh nhân thành nông nỗi , ông đưa phác đồ điều trị, đẩy cái xô cho một cô gái nhỏ, trong lòng áy náy, nhưng nhiều lắm.
"Đã nhận điều trị cho bệnh nhân, một lúc nữa sẽ bảo đến bàn giao với cô." Bác sĩ Giang .
Tống Vân từ chối: "Không cần bàn giao, điều trị nhanh, tốn nhiều thời gian, khi ông tỉnh dậy sẽ căn cứ tình trạng để đơn thuốc, ngoài việc uống t.h.u.ố.c kê, các vị ở đây cứ chữa trị như bình thường, xung đột ." Muốn cô ở chăm sóc bệnh nhân, đời nào.
Bác sĩ Giang Tống Vân , liền cô nhóc dễ lừa, tinh lắm.
Bí thư Liêu và Phó giám đốc Phó quan tâm chuyện đó, bây giờ họ tò mò hơn về việc Tống Vân sẽ thế nào để đ.á.n.h thức Hansen.
Tống Vân xuống cạnh giường, lấy túi châm cứu, tránh ai, cứ thế châm kim cho Hansen mặt trong phòng.
Cô chỉ dùng chín cây kim, chín kim chín huyệt, thuận hành bảy lượt, nghịch hành mười ba lượt, giữa chừng dừng một khắc, mỗi mũi châm đều nhanh và chuẩn xác, thao tác thuần thục như mây trôi nước chảy gọn gàng dứt khoát, khiến hoa cả mắt, hiểu nhưng thấy lợi hại.
Khi kết thúc châm kim, Tống Vân thầm tiếc chân khí nội nguyên tiêu hao, chỉ một lúc thôi, cô tiêu tốn ít nhất chân khí tích lũy trong bảy ngày, thiệt thòi c.h.ế.t .