Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 119: Phát Hiện Bí Mật Trời Giấu

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:25:03
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đội trưởng Lưu Tống Vân bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Kể từ khi Tống Vân sửa sang khu nhà hoang, thậm chí còn một xây dựng bốn cái giường* sưởi, trong làng ít để mắt tới căn nhà của cô. Không kể dân làng, ngay cả bên phía tri thức thanh niên cũng tìm gặp vài , mượn chỗ trong sân viện của Tống Vân để ở, dù trả tiền thuê một phòng cũng .

(*Chú thích: Giường sưởi là một loại giường truyền thống ở miền Bắc Trung Quốc, xây bằng gạch hoặc đất, bên trong hệ thống dẫn nhiệt từ bếp lò để sưởi ấm mùa đông.)

thái độ của Tống Vân luôn kiên quyết, bất kể là ai, cô cũng từng nhượng bộ. Dân làng và phía tri thức thanh niên thái độ của cô, thêm đó cô thỏa thuận với làng, hơn nữa là một bác sĩ năng lực, ai dám thực sự trêu chọc cô, dần dần đều từ bỏ ý định.

Ấy mà bây giờ, cô chủ động mở miệng mời bốn tên phần tử đày ải đến ở trong sân viện của , chuyện thật quá kỳ lạ.

Đội trưởng Lưu kéo Tống Vân sang một bên, hỏi nhỏ: "Cháu đang nghĩ gì ? Dính dáng đến bọn họ lợi ."

Tống Vân : "Sao gọi là dính dáng chứ? Cháu là bác sĩ chân đất của làng, bọn họ thương, chỗ ở, đúng lúc cháu phòng, tạm thời cho họ ở một thời gian, coi như dịch vụ viện . Cháu đang việc công đấy, đừng đến chuyện dính dáng."

Đội trưởng Lưu tin lời cô , "Vậy ý cháu là, nếu —"

Tống Vân vội ngắt lời , "Cháu ý đó ." Đừng mơ.

Đội trưởng Lưu nhướng mày, Tống Vân, bốn t.h.ả.m thương , trong lòng suy đoán chút mùi vị, nhưng vẫn nghĩ ngọn ngành, Tống Vân : "Bên ngoài lạnh lắm, mau giúp một tay đưa họ xuống , cháu còn chữa thương cho họ nữa."

Đội trưởng Lưu thêm gì nữa, bảo theo giúp một tay, đưa cả bốn xuống sườn dốc hướng dương, khiêng sân viện nhỏ của Tống Vân.

Những phụ trách khiêng nhanh chóng rời , họ chỉ đến để việc, những chuyện khác nhất nhất quan tâm, cũng lười suy nghĩ thêm.

Đội trưởng Lưu ở .

Hắn cảm thấy đúng, hành động bất thường của Tống Vân như , khẳng định thể đơn thuần là thấy ai đáng thương mới như .

Lần Lý Phụng Cầm đó đáng thương ? Còn dắt theo hai đứa con, đường cùng ngõ hẹp, cô còn chẳng mở miệng giữ , còn bảo sắp xếp cho đến ở trong chuồng bò.

Ánh mắt của đội trưởng Lưu đáp xuống Tống Hạo, đột nhiên nhớ , hình như đàn ông cũng họ Tống.

Hắn về phía Bạch Thanh Hà, nhớ nổi dáng vẻ của Bạch Thanh Hà khi mới đến đây, nhưng lúc kỹ, vẫn thể thấy ngũ quan của Bạch Thanh Hà và ngũ quan của Tống Vân giống , hơn nữa trong lòng ý nghĩ , càng càng giống.

Hắn Tống Hạo, Tống Tử Dịch.

Trời ơi!

Hắn cảm thấy phát hiện bí mật to như trời.

Thảo nào.

Thảo nào Tống Vân đến làng chọn khu nhà hoang , dù trả giá cao để tu sửa sân viện cũng cam lòng. Khu nhà hoang chỉ rộng rãi, nhiều phòng, mà còn gần sườn dốc hướng dương, nếu đêm đêm cô ngoài chuyện gì đó, trong làng ai mà ?

Tống Vân ánh mắt của Lưu thúc liền hẳn đoán , nhưng cũng rõ, chuyện trong bụng hiểu là , cần thêm gì.

Cô tin rằng với mối quan hệ và tình cảm giữa họ hiện tại, dù Lưu thúc đoán , cũng sẽ chuyện gì bất lợi cho họ, ngược với tính cách của , còn sẽ sức giúp đỡ gia đình họ.

Quả nhiên, đội trưởng Lưu nhanh chóng cáo từ trở về, chuyện với ai, ngay cả vợ bên gối cũng .

Từ ngày đó trở , Tống Hạo bốn họ coi như qua cửa quan, chính thức dọn ở trong sân viện nhà họ Tống, cần cả ngày lén lút sớm ngoài tối mới về.

Áo len Tống Vân đan cũng thành, mặc lên Tử Dịch, nhóc thích buồn , thỉnh thoảng cởi khuy áo bông , phô n.g.ự.c tự ngắm nghía một phen.

Tử Dịch cũng đan xong chiếc áo len đầu tiên trong đời, vốn là cho Tống Hạo, Tống Hạo đưa cho cụ Tề, bảo cụ mặc , đợi vợ đan tiếp là .

Cụ Tề nỡ, lén cất rương quần áo, định để dành cho cháu trai cưng mặc, đây đúng là do Tiểu Vân mũi kim sợi chỉ đan nên, nhất định cho Mặc Nam mặc mới .

Tất nhiên, đây là một sự hiểu lầm đẽ, chiếc áo len Tống Vân đan hiện giờ đang mặc tiểu Tử Dịch.

Tống Vân cũng mặc lên chiếc áo len do Bạch Thanh Hà đan, màu vàng nghệ, với đời như Tống Vân mà , màu thể lắm, nhưng trong thời điểm hiện tại, màu nổi bật và thời thượng.

Quan trọng là đây là đan cho cô, cô đặc biệt thích, cũng trân trọng.

Vân Vũ

Nghĩ đến vẫn mặc áo len, cô lập tức khởi mũi, đan cho .

Mũi kim còn khởi xong, cổng sân đập bôm bốp.

Tống Vân vội vàng đặt que đan xuống, mặc áo bông dày xuống giường sưởi.

Dương Lệ Phần định theo , cô ngăn , "Em đừng , ngoài lạnh lắm, chị một ."

Bạch Thanh Hà cũng , "Lệ Phần đừng nữa, em khỏi cảm mà."

Dương Lệ Phần đành rút , lẩm bẩm nhỏ, "Đừng là ngoài làng thì ."

Người trong làng thì dễ , dù là đưa đến sân viện, để Tống Vân đến nhà khám bệnh, ít nhất cũng là trong làng, chứ nếu là ngoài làng, liên quan đến tính mạng, với tư cách là bác sĩ, thật khó để thực sự c.h.ế.t mà cứu.

nếu thì kể băng tuyết giá rét, về một chuyến cũng đủ một ngày, khéo còn bên ngoài, lúc đó vu oan, nghĩ thôi thấy ngột ngạt.

Tống Vân mở cổng sân, cổng hai đàn ông trẻ, dáng đều khá cao, mạo mạo cũng tuấn tú, đang cửa dậm chân sưởi ấm, mặt và mũi đều đỏ ửng vì lạnh, vẻ mặt lo lắng.

"Cô là Tống thanh niên? Bác sĩ chân đất của thôn Thanh Hà?" Một đàn ông hỏi.

Tống Vân thấy hai mặt mũi xa lạ, nhíu mày, "Hai trong làng nhỉ?"

Người đàn ông vội lấy giấy tờ , " là Khương Vũ, thuộc ban bảo vệ nhà máy cơ khí huyện, đây là Chu Hùng."

Tống Vân tiếp nhận giấy tờ từ tay đàn ông, đúng là giấy tờ của ban bảo vệ nhà máy cơ khí huyện, cô trả giấy tờ, " là Tống Vân, hai tìm việc gì?"

Khương Vũ mục đích, "Là thế , trong nhà máy chúng một vị khách quý bệnh nặng, ở bệnh viện huyện mười mấy ngày, những khỏi bệnh, mà còn ngày càng nặng thêm, Tống thanh niên của thôn Thanh Hà y thuật cao, giám đốc nhà máy chúng cũng hết cách , mới bảo chúng đến đây mời cô xem bệnh giúp."

Dường như sợ Tống Vân từ chối, Khương Vũ tiếp, "Giám đốc nhà máy chúng , chỉ cần cô bằng lòng , bất kể chữa khỏi , ông đều sẵn sàng trả ba mươi tệ tiền khám, tiền t.h.u.ố.c tính riêng."

Ba mươi tệ tiền khám đúng là một mức giá cực kỳ cao.

Theo như Tống Vân , bệnh viện huyện bác sĩ ngoài khám bệnh, thông thường là mỗi khám ngoài một tệ tiền khám, tiền t.h.u.ố.c tính riêng.

Vị giám đốc trực tiếp đưa mức giá cao ba mươi tệ, về cô từ miệng ai.

Không Tống Vân kiếm chút tiền đó, chỉ là tìm đến tận cửa, hẳn là tình trạng bệnh nhân đến lúc vô cùng nguy cấp, với tư cách là bác sĩ, cô thật khó từ chối khám trong tình huống .

Tống Vân hỏi: "Hai đến bằng cách nào?"

Khương Vũ mặt mày hớn hở: "Chúng lái xe tải đến, nhưng xe đỗ ở phía công xã, chúng bộ từ công xã đến làng."

Phía công xã đường ô tô thông đến huyện thành, xe của công xã cũng thường xuyên thành, đường sẽ vết bánh xe, quả thật thể chạy . con đường từ công xã đến làng, gần như bộ tuyết phủ, đến đường cũng thấy, chỉ lác đác vài dấu chân qua, ai dám lái xe con đường như .

"Được, hai đây uống ngụm nước nóng , báo với nhà một tiếng, chuẩn thêm ít đồ."

Khương Vũ và Chu Hùng thấy cô đồng ý, đều vui mừng, cũng thật sự lạnh, liền theo sân viện, xuống nhà khách.

Tống Vân rót nước nóng cho họ trở về phòng , kể sự việc, nhanh nhẹn một bộ áo bông dày thích hợp để ngoài, xỏ đôi bốt bông da cừu do dì Trương gửi từ Kinh thành cho cô, đôi bốt chỉ , giữ ấm mà còn chống nước, thích hợp để mặc lúc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-119-phat-hien-bi-mat-troi-giau.html.]

"Bọn họ lái xe đến, lo lắng, khám bệnh xong bọn họ sẽ lái xe đưa con về, hôm nay nếu về , con sẽ gọi điện về đội, bảo Lưu thúc qua báo cho ." Tống Vân .

chương 120: Vị khách quý nước ngoài

Đường tuyết khó , mặc nhiều quần áo, bước nhẹ nhàng, chân dễ trượt, mỗi bước chân đều hết sức thận trọng. Quãng đường vốn chỉ hết hai mươi phút, cuối cùng mất tới năm mươi phút mới tới công xã.

Chiếc xe tải từ từ rời công xã, hướng về phía huyện thành.

Trên xe, Tống Vân trò chuyện phiếm với Giang Vũ và mấy , đồng thời tranh thủ tìm hiểu tình hình của bệnh nhân. Lúc cô mới vị khách quý đang bệnh nặng ở nhà máy cơ khí huyện là một ngoại quốc.

Ông là chuyên gia nước D cử đến để hướng dẫn lắp ráp và bảo trì máy công cụ mới nhập về. Không ngờ mới đến Liên Huyện, kịp bất cứ việc gì thì ngã bệnh. Không chỉ giám đốc nhà máy sốt ruột, mà cả các lãnh đạo cán bộ trong huyện cũng đều lo lắng.

“Bệnh nặng như đưa ông đến bệnh viện thành phố?”

Giang Vũ , “Vốn dự định hôm đưa đến bệnh viện thành phố , nào ngờ xe xuất phát thì nhận thông báo, một đoạn đường núi từ Liên Huyện đến thành phố phong tỏa do tuyết lở, trong thời gian ngắn căn bản thể thông xe.”

Thì .

“Vậy giám đốc nhà máy và lãnh đạo huyện các đến như thế nào?”

Cô chỉ là một tiểu y sinh chân đất nhỏ bé, suốt ngày tiếp xúc với bệnh nhân đều là dân làng trong thôn và các thôn lân cận. Theo lý mà , lãnh đạo nhà máy cơ khí và huyện thể nào đến cô mới .

Giang Vũ lắc đầu, “Điều thì .”

Chu Hùng tiếp lời, “ , lão Ngũ nhắc qua một câu, hình như là do phó giám đốc đề xuất. Ông một là phó bí thư công xã Hòe Hoa, con gái của vị phó bí thư dạo đang ở nhà họ. Sau khi chuyện về vị khách quý nước ngoài, cô tiến cử Tống tri thức thanh niên với phó giám đốc.”

Tống Vân nhướng mày, “Cô con gái phó bí thư mà , họ Trần chứ?”

Chu Hùng gật đầu, “Hình như là họ Trần thật, cũng là một bác sĩ, các cô là đồng nghiệp, chắc là quen lắm nhỉ?”

Tống Vân khẽ mím môi, “Cũng hẳn là quen, chỉ gặp đôi ba .” Và là những kỷ niệm chẳng mấy .

Dùng ngón chân nghĩ cũng , Trần Tĩnh đang hãm hại cô. Biết vị khách quý nước ngoài bệnh nặng, cố ý thần thánh hóa y thuật của cô mặt phó giám đốc, buộc cô nhận lấy củ khoai nóng , chờ xem hậu quả khi cô chữa khỏi hoặc chữa hỏng .

Chà!

Có những , luôn thích suy bụng bụng , bản năng lực, cho rằng khác cũng .

Xe tải dừng cổng bệnh viện huyện, Giang Vũ xuống xe dẫn Tống Vân trong, Chu Hùng phụ trách lái xe .

Giang Vũ dẫn Tống Vân thẳng lên phòng chăm sóc đặc biệt tầng hai. Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ một giường bệnh, rộng rãi hơn nhiều so với những phòng bệnh ít nhất bốn giường khác.

Khi Tống Vân bước phòng bệnh, ba bác sĩ mặc áo blouse trắng đang vây quanh giường bệnh thảo luận điều gì đó với giọng nhỏ nhẹ. Dường như họ đang tranh cãi về việc dùng t.h.u.ố.c như thế nào, ai nấy đều bày tỏ ý kiến nhưng ai chịu đưa quyết định cuối cùng, sợ xảy chuyện ngoài ý thì gánh vác nổi trách nhiệm.

Nói trắng , trong lòng họ đều chắc chắn.

Mấy đàn ông trông giống lãnh đạo trống cách giường bệnh một mét, sốt ruột ba vị bác sĩ.

“Phó giám đốc, đây là bác sĩ Tống.” Giang Vũ giới thiệu với Tống Vân, “Vị là Phó giám đốc Phó của nhà máy cơ khí chúng .” Nói chỉ đàn ông đeo kính bên cạnh Phó giám đốc Phó, “Vị là Phó giám đốc Trần.” Cuối cùng là một đàn ông trẻ cao gầy, “Vị là Bí th thư Liêu.”

Tống Vân mỉm gật đầu chào cả ba , “Chào Phó giám đốc Phó, Phó giám đốc Trần, Bí thư Liêu. là Tống Vân.”

Khi thấy Tống Vân, Phó giám đốc Phó cau mày càng sâu hơn. Ông tưởng vị y sinh chân đất mà Phó giám đốc Trần tiến cử sẽ là một lão trung y lớn tuổi, may thì cũng là một trung niên, nào ngờ là một cô gái trẻ tuổi như . Đây chẳng bừa .

Sắc mặt Phó giám đốc Trần cũng lắm. Ông cũng quên hỏi cháu gái vị bác sĩ Tống bao nhiêu tuổi, ngờ là một cô nhóc nhỏ tuổi như . Nghĩ đến khoản thù lao khám bệnh ba mươi tệ mà giám đốc hứa, lòng ông như thắt , vụ giám đốc chắc chắn sẽ tính sổ với ông , khéo ba mươi tệ do ông bỏ .

Hai vị giám đốc đều nhíu mày , sự nghi ngờ về năng lực của Tống Vân trong mắt họ sắp trào ngoài, may mà Bí thư Liêu lên tiếng . Ông bước đến mặt Tống Vân, đẩy cặp kính, “Đồng chí Tống, đồng chí bác sĩ bao lâu ?”

Tống Vân để ý đến thái độ của hai vị giám đốc, tuổi tác của cô đặt ở đây, hơn nữa Trần Tĩnh thổi phồng cô lên mức nào, khác nghi ngờ năng lực của cô cũng là chuyện bình thường.

bác sĩ lâu, nhưng học y khá lâu , từ nhỏ theo sư phụ học nghề y, cũng coi như chút thành tựu nho nhỏ.”

Bí thư Liêu gật đầu, hỏi thêm nữa, chỉ giường bệnh, “Phiền cô xem bệnh giúp cho bệnh nhân.”

Dù trong lòng ông cũng mấy tin tưởng một cô gái nhỏ như thể bao nhiêu bản lĩnh, nhưng đến , là la là ngựa, xem qua mới .

Tống Vân gật đầu, bước đến giường bệnh, lên tiếng với ba vị bác sĩ đang tranh cãi ngớt bên giường bệnh, “Phiền tránh một chút.”

Ba vị bác sĩ đồng loạt về Phó giám đốc Phó.

Phó giám đốc Phó gật đầu với họ, “Đây là bác sĩ đông y mời về, để cô xem cho.”

Ba vị bác sĩ đều tỏ vẻ thể tin nổi, vị bác sĩ Giang lớn tuổi nhất lên tiếng, “Phó giám đốc Phó, ông ông đang ?”

Sắc mặt Phó giám đốc Phó khó coi, gắt gỏng, “Người ở đây lâu như , luôn phối hợp điều trị với các vị, giờ những chữa khỏi, mà càng chữa càng nặng thêm, ông bảo ?”

Bác sĩ Giang tắc tị, nhưng cũng chịu lép vế, tức giận ném một câu, “Được thôi, bệnh nhân bây giờ giao cho các ông, các ông chữa thế nào thì chữa, đừng tìm nữa, xảy chuyện cũng đừng đổ lên đầu .”

Hai vị bác sĩ thấy , vội vàng theo bác sĩ Giang, đây chính là cơ hội trút bỏ trách nhiệm tuyệt vời, trút thì phí.

Ba vị bác sĩ chuồn mất, Tống Vân mới cơ hội giường bệnh, là một nước ngoài cao, mái tóc xoăn màu vàng rối bù, mắt nhắm nghiền, hai gò má hóp , bộ khuôn mặt hiện lên màu ửng đỏ tự nhiên.

“Sốt ?” Cô đưa hai ngón tay, sờ bên cổ nước ngoài, nóng, nhiệt độ cơ thể ít nhất 39 độ.

Bí thư Liêu bước đến , “Đã sốt hai ngày , dùng mấy loại t.h.u.ố.c hạ sốt đều thể hạ sốt , giờ mê man , gọi tỉnh.”

Tống Vân gật đầu, nhanh chóng tiến hành kiểm tra cơ bản, lấy tờ phiếu kiểm tra để đầu giường xem.

Chỉ từ phiếu kiểm tra thể thấy bệnh nhân viêm, “Còn báo cáo kiểm tra nào khác ?”

Bí thư Liêu mở ngăn kéo, lấy một xấp phiếu kiểm tra, “Tất cả đều ở đây.”

Tống Vân xem kỹ xong.

Theo kết quả phiếu kiểm tra, bệnh viện lẽ nên chẩn đoán ông viêm phổi, xem chi tiết t.h.u.ố.c dùng, quả nhiên cũng là t.h.u.ố.c dùng cho bệnh viêm phổi. Nhìn thời gian và liều lượng dùng thuốc, nếu chỉ là viêm phổi, sợ rằng khỏi từ lâu .

“Thế nào ?” Bí thư Liêu hỏi.

Tống Vân , “Để bắt mạch . À, bên bệnh viện máy chụp CT ?”

Bí thư Liêu sững sờ, “Máy chụp CT gì? Ý cô là ?”

Xem , trách trong phiếu kiểm tra phim chụp n.g.ự.c những thứ , ngay cả siêu âm cũng .

“Không , thì thôi.” Cô xuống bên giường, đặt tay lên cổ tay nước ngoài để bắt mạch.

Một phút , cô rút tay về.

Đây là đầu tiên cô bắt mạch lâu như , một là vì tình trạng của nước ngoài quả thực phức tạp, hai là cô thể tỏ chữa bệnh một cách trẻ con mặt mấy vị lãnh đạo nhà máy.

 

Loading...