Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà, Tôi Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 109: Ghét ta cái chức Phó Bí thư này ngồi quá vững rồi sao
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:23:45
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vân : “Loại t.h.u.ố.c cao đó hiện tại , các vị t.h.u.ố.c để nấu cao nhất thời gom đủ, với t.h.u.ố.c cao của tuy hiệu quả , nhưng dùng ở chỗ xương gãy đau, đau đến mức bình thường chịu nổi, mười thì hết chín chịu loại đau đớn .”
Bí thư Trần những lời do dự, liền con trai quả quyết : “Con sợ đau, đàn ông sợ đau cái gì, cô cứ việc chữa cho con, con tin cô.”
Vân Vũ
Tống Vân vẫn là câu đó: “ gom đủ các vị t.h.u.ố.c để nấu cao, chữa .”
Bí thư Trần dò hỏi: “Cần những vị t.h.u.ố.c gì?”
Tống Vân khẽ mỉm , chờ chính là câu đây.
“Nếu các vị thể kiếm các vị thuốc, thể nấu cao cho các vị.” Nói xong, cô lấy sổ tay bắt đầu đơn thuốc, đương nhiên là bừa, cứ những vị t.h.u.ố.c cô cần, nhưng ở đây tuyệt đối thể kiếm .
Bí thư Trần bản lĩnh ? Vậy thì xem bản lĩnh của ông lớn đến mức nào.
Ba nhà bí thư Trần bước khỏi phòng khám, ngoại trừ Trần Lương Tài, sắc mặt của vợ chồng họ đều .
Mãi cho đến khi khỏi thôn Thanh Hà, bí thư Trần mới lên tiếng: “Cái Tống Vân chút điều!”
Trương Tú Mai lạnh lùng hừ: “Chẳng tại ông , bảo đừng đến đừng đến , ông cứ .”
Bí thư Trần đứa con trai vẫn đang mơ mộng: “Lần hiệu trưởng Vương với , con đ.á.n.h một đứa trẻ ở trường, họ Tống, liên quan gì đến Tống Vân ?”
Lời của bí thư Trần giống như gáo nước lạnh tạt mặt Trần Lương Tài, đột nhiên nhớ , thằng nhãi con đ.á.n.h mắng hôm đó, chính là em trai ruột của Tống Vân.
Thấy sắc mặt con trai , bí thư Trần hỏi: “Sao thế?”
“Chính là em trai cô , em trai ruột của Tống tri thức.”
Bí thư Trần hiểu, lúc mới vỡ lẽ tại lúc nãy Tống Vân lạnh nhạt với cả nhà họ, thì là nguyên nhân.
Ông lấy ngón tay chỉ con trai: “Con đây, con xem con gây chuyện gì thế , con là một giáo viên, vô cớ đá đ.á.n.h một đứa trẻ mặt , cũng là vô lý.”
Câu Trương Tú Mai tai: “Sao là vô cớ đ.á.n.h trẻ? Lương Tài là giáo viên, giáo viên quản giáo đứa trẻ lời, đó chẳng là chuyện đương nhiên ?”
Bí thư Trần hừ lạnh, con trai: “Có đứa trẻ đó lời con mới tay ?”
Trần Lương Tài trong mắt là sự hốt hoảng, lên tiếng.
Bí thư Trần ngay là như : “Hiệu trưởng Vương với , đứa trẻ đó từng học ở Bắc Kinh, cực kỳ thông minh lanh lợi, thành tích càng là thứ mà lũ trẻ tiểu học công xã thể so bì, lớp cũng chăm chỉ, bài tập về nhà thường xuyên các thầy cô truyền tay xem, ai khen ngợi, con xem tại con đ.á.n.h một đứa trẻ như ?”
Trước đây hiệu trưởng Vương với ông chuyện , ông hỏi , đó vì bận việc nên quên mất.
Trần Lương Tài cũng bực bội: “Chẳng tại chị con bảo con đ.á.n.h , nếu con phiền một đứa trẻ gì?”
Bí thư Trần lúc mới trong chuyện còn dấu tay của con gái, nhớ đến đây con gái tố cáo mặt ông , bác sĩ chân đất thôn Thanh Hà thế thế nọ, ông tính cách con gái vốn ngang ngược hung hãn, lý cũng cố tranh giành, thêm đó lúc đó ông đặc biệt bận, nên để ý đến lời tố cáo của con gái, ngờ nó vươn tay đến tận tiểu học.
“Ngu xuẩn, hai đứa các thật là quá ngu xuẩn, việc chút kiêng kỵ, là ghét cái chức Phó Bí thư quá vững ?” Bí thư Trần tức giận nhẹ, đặc biệt là nghĩ đến việc Tống tri thức đó là từ Bắc Kinh đến, học thức kiến văn tự nhiên thể so với mấy cô nhà quê, nếu cô lấy chuyện điều gì đó, cái ghế Phó Bí thư của ông coi như hết, bởi vì cái m.ô.n.g của sạch , hiểu rõ nhất, căn bản chịu nổi điều tra.
Trương Tú Mai cho là quan trọng: “Có chuyện gì to tát , giáo viên răn dạy học sinh, vỡ trời cũng lý, cần quá lên như ? Chẳng qua chỉ là một bác sĩ chân đất, còn thể lật trời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-toi-quay-dau-ga-cho-thu-truong/chuong-109-ghet-ta-cai-chuc-pho-bi-thu-nay-ngoi-qua-vung-roi-sao.html.]
Bí thư Trần lười biếng tranh cãi với bà , chuyện đến nước , nhiều vô ích, tiên vẫn là nghĩ cách đưa con trai đến bệnh viện thành phố, xem thể tìm bác sĩ khoa xương hơn , nếu thật thọt chân, tiền đồ tiêu tan , cũng nhà .
Những lời bàn tán của gia đình Tống Vân , khi gặp nhà họ Trần, tâm trạng cô , đúng lúc việc gì, cô thu dọn bệnh án và hộp thuốc, khóa cửa phòng khám, dạo đến chỗ Dương Lệ Phần việc xem thử.
Từ khi Dương Lệ Phần bắt đầu , cô từng đến xem Dương Lệ Phần việc, cũng thật sự thích ứng .
Trên đồng bây giờ trồng ngô, cũng đến cuối thời kỳ chín, bao lâu nữa là thể bắt đầu thu hoạch ngô, công việc đồng bây giờ là nhổ cỏ bắt sâu đuổi chim, những việc đều cần thủ công, như đời đều cơ giới hóa.
Dương Lệ Phần phân nhóm đuổi chim, cùng với mấy bác trong thôn một nhóm, cầm cây sào dài, đầu sào buộc dải vải rách, xua đuổi lũ chim mổ ngô.
“Lệ Phần!” Tống Vân tìm thấy Dương Lệ Phần, từ xa gọi cô .
Dương Lệ Phần thấy Tống Vân đặc biệt vui mừng, chạy bộ đến: “Sao em đến ? Có chuyện gì ?”
“Không chuyện gì, chỉ là ngoài dạo, tiện thể đến xem chị.” Vừa lấy bình nước : “Uống nước ?”
Dương Lệ Phần tiếp nhận bình nước uống một ngụm: “Bên phòng khám việc gì ?”
“Lúc ai. Chị thế nào? Có mệt ?”
Dương Lệ Phần nở nụ rạng rỡ: “Không mệt, hôm nay chị chỉ đuổi chim, cũng khá thú vị.”
Thấy cô thích ứng khá , Tống Vân cũng vui cho cô : “ , hôm nay thư và bưu kiện của chị, chắc là chị gửi tài liệu ôn tập đến , ngày mai chúng đến trấn lấy bưu kiện, tiện thể mua ít gia vị, trong nhà còn nhiều lắm.”
Cô còn mua ít len, đan áo len cho bố và Tử Dịch.
“Lệ Phần, em nhớ chị đan áo len, thể dạy em ? Em đan một chiếc áo len cho bố và Tử Dịch, mùa đông bên khá lạnh, một chiếc áo len mặc bên trong sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Dương Lệ Phần mắt sáng lên: “Được thôi, chúng cùng đan, chị cũng đan một chiếc cho bố và trai chị.”
Hai chuyện một lúc, Tống Vân sợ ảnh hưởng đến việc của cô , liền dạo về.
Quay khu vực phòng khám, từ xa thấy một phụ nữ vẻ mặt lo lắng ở cửa phòng khám, ngưỡng cửa phòng khám một bé bảy tám tuổi , bé cúi đầu, tay ôm bụng, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Tống Vân bước nhanh vài bước, rõ là con dâu lớn nhà Lý Tứ Quý đầu thôn, từng chuyện với cô , khá hiền lành: “Chị Phụng Anh, chuyện gì thế?”
Chu Phụng Anh thấy Tống Vân về, vội vàng đón lên: “Tống tri thức, em nhanh xem giúp Thiết Đan nhà chị với, lúc nãy thầy giáo của nó đưa nó về nhà, ở trường kêu đau bụng liên tục, đau đến mức mặt trắng bệch.”
Tống Vân lập tức mở cửa, nắm tay Thiết Đan bảo bé dậy.
Thiết Đan lắc đầu, đau đến chảy nước mắt: “Đau lắm, dậy còn đau hơn.”
Tống Vân liền bế bé, đặt lên giường gỗ trong phòng khám, khi kiểm tra, về cơ bản thể xác định là viêm dày ruột cấp tính.
Trong hộp t.h.u.ố.c của cô viên t.h.u.ố.c đặc trị, lấy một viên bảo Chu Phụng Anh dùng nước ấm hòa tan cho uống.