Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 998
Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:32:26
Lượt xem: 140
Sau nữa, ông ấy mới biết được hai mẹ con bọn họ chưa bao giờ oán hận ông ấy, Vãn Đường cũng chưa bao giờ nói xấu ông ấy câu nào với con gái, càng không ngăn cản hai cha con bọn họ nhận nhau.
Những chuyện phát sinh ở nhà họ Cung vào năm đó và những gì hai mẹ con bọn họ gặp phải trong suốt hai mươi năm qua, Thôi Trí Viễn đều đã nghe con gái kể lại, ông ấy tự trách áy náy đến mức gần như không thở nổi, cô lại nói việc này không liên quan gì đến ông ấy, người khiến bọn họ đau khổ cũng không phải ông ấy.
Hai mẹ con bọn họ có tính cách khác nhau, nhưng mà sự cứng cỏi và kiêu ngạo khắc sâu trong xương cốt lại giống hệt nhau, con gái thông minh và hiểu chuyện thái quá làm ông ấy lại càng thêm áy náy hơn.
Ông ấy đã thua thiệt hai mẹ con bọn họ quá nhiều, Vãn Đường đã có gia đình mới, ông ấy không nên quấy rầy cuộc sống hiện tại của bà, ông ấy chỉ có thể cố gắng bồi thường cho con gái về phương diện vật chất, khi con gái cần giúp đỡ, ông ấy cũng sẽ cung cấp sự giúp đỡ kịp thời nhất.
Hai cha con bọn họ đều là người muốn phát triển sự nghiệp, ở phương diện này có cùng tần số với nhau, trong chuyện kinh doanh và mở rộng quy hoạch này, suy nghĩ của hai người thường xuyên ăn ý với nhau.
Thôi Trí Viễn là một người thông minh, cho nên cũng nhanh chóng tìm được điểm bắt đầu tiếp xúc, lại có con trai giúp đỡ, mối quan hệ giữa hai cha con bọn họ càng ngày càng thân thiết hơn.
Mãi đến khi con gái dẫn theo ba đứa con trai đi ra nước ngoài du học, cảm giác xa cách giữa hai người bọn họ mới hoàn toàn biến mất, ông ấy cũng cảm nhận được niềm vui khi có con trai con gái ở bên người.
Trong mấy năm nay, Thôi Văn Hào và Thôi Minh Viễn lần lượt được ra tù, bọn họ ra tù rồi cũng liên lạc với ông ấy, hai ông bà già họ Thôi cũng tìm đủ loại lý do muốn gặp mặt ông ấy, thậm chí còn tìm đến con gái của ông ấy, nhưng thái độ của ông ấy vẫn vô cùng kiên quyết mà từ chối.
Tuy rằng ông ấy không gặp mặt bọn họ, nhưng cũng thông qua cháu trai Văn Đống hiểu biết tình hình gần đây của nhà họ Thôi, lúc trước cha mẹ ông ấy còn giấu một số tiền rất lớn, chỉ cần bọn họ đừng tiêu xài lãng phí thì cũng đủ để cả gia đình không lo cơm áo gạo tiền trong mười năm, bọn họ cầm số tiền này làm ăn buôn bán nhỏ gì đó thì cuộc sống của bọn họ cũng coi như ổn định.
Đáng tiếc bọn họ đã từng đứng ở chỗ cao quen với việc huy hoàng, ngồi tù nhiều năm như thế nhưng vẫn chưa nhận ra được hiện thực, càng chưa bao giờ tự xét lại lỗi lầm của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-998.html.]
Sự tham lam và ích kỷ được di truyền từ cha mẹ đã ăn sâu vào trong xương cốt, sau này nếu dính líu đến bọn họ thì tương lai sẽ chỉ có vô số phiền phức, còn sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cho con gái và con rể, cho nên ông ấy thà là để bọn họ mắng mình là đồ sói vô ơn độc ác cũng không muốn cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để hút m.á.u mình.
Mà đối với cháu trai Văn Đống luôn cố gắng có chí tiến tới, Thôi Trí Viễn lại chủ động cung cấp không ít giúp đỡ, khi nhà máy in ấn của anh ta mở rộng, ông ấy còn tặng mấy bộ thiết bị in ấn mới nhất, còn kiếm không ít đơn hàng giúp anh ấy,
Năm tám mươi ba, hai đứa cháu gái song sinh ra đời, lần này ông ấy ở bên ngoài phòng sinh chờ đợi, cũng được ôm lấy hai đứa cháu gái đầu tiên.
Vãn Đường nói lúc Linh Lung chào đời cũng rất giống hai chị em sinh đôi này, mấy đứa nhỏ khác đều đỏ hỏn nhăn nheo, cô sinh ra đã có làn da trắng nõn, biểu cảm trên mặt cũng rất phong phú, rất có cá tính riêng.
Con gái và con rể đều phát triển ở trong nước, ba cháu trai và hai cháu gái cũng sống ở kinh đô, Thôi Trí Viễn dần dần cũng chuyển phương hướng phát triển của công ta sang châu Y, mỗi năm ông ấy đều sẽ về kinh đô định cư hai tháng, cố gắng dành thật nhiều thời gian rảnh ở cùng với bọn họ.
Những năm tám mươi chín mươi đúng là giai đoạn kinh tế phát triển nhanh nhất, chuyện làm ăn buôn bán của công ty Thôi Trí Viễn càng lúc càng lớn, đã trải rộng toàn cầu, tài sản trên danh nghĩa vô cùng phòng phú, thành một trong những thành viên quan trọng trong giới những người giàu đỉnh cấp.
Sau khi con trai tốt nghiệp đại học, Thôi Trí Viễn dần dần chuyển công ty cho cậu quản lý, đến năm tròn sáu mươi tuổi, quyết đoán tuyên bố về hưu.
Thôi Trí Viễn về hưu rồi định cư ở kinh đô, giúp con gái xử lý quỹ từ thiện gì đó, khi rảnh rỗi lại đi uống trà trò chuyện với các bạn bè bạn học, thỉnh thoảng hẹn cha vợ cũ đi câu cá đánh golf, còn cùng ông ấy đi khắp nơi ngắm nhìn non sông gấm vóc của tổ quốc.
Hai mươi năm đầu ông ấy sinh ra và lớn lên ở trong nước, sau đó vì lý tưởng và khát vọng mà lao ra nước ngoài gần bốn mươi năm, cuối cùng lại lựa chọn lá rụng về cổ về quê hương.
Thôi Trí Viễn lúc tuổi già có con gái và con rể ở bên cạnh, có bọn họ tỉ mỉ chăm sóc và làm bạn, không bệnh không đau sống đến trăm tuổi.
Lúc ông ấy sắp rời khỏi cõi trần, vợ cũ tóc bạc phơ ngồi ở bên cạnh, con cháu của bọn họ cũng vây quanh ở bên chào tạm biệt ông ấy, ông ấy cũng mang theo nụ cười hạnh phúc mà rời đi.