Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 996
Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:32:22
Lượt xem: 187
Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh ấy gặp Lục Thu Cúc, hơn nửa tháng trước đơn vị tổ chức hoạt động liên hoan anh ấy đã nhìn thấy cô ta, lúc đó cô ta lên sân khấu biểu diễn hòa tấu nhạc cụ tập thể, anh ấy nhìn thoáng qua đã thích ngay đồng chí nữ kéo đàn cello ngồi ở chính giữa.
Sau đó anh ấy lại nhờ bạn học hỏi thăm cô ấy, nhờ người lớn trong nhà hỗ trợ đi mai mối, cho nên mới có cuộc hẹn xem mắt ngày hôm nay.
Hướng Quân Hàng là một người làm ngành kỹ thuật, khiêm tốn trầm ổn lại kiên định vững tâm, cũng là một người thành thật thẳng thắn không thích quanh co lòng vòng, hai chị dâu hỏi anh ấy cái gì, anh ấy đều thành thật trả lời, hào phóng nói rõ điểm mạnh và điểm yếu của bản thân, đến cả tiền lương và tiền tiết kiệm đều khai báo vô cùng rõ ràng.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, Lục Thu Cúc có ấn tượng khá tốt với anh ấy, hai người Cung Linh Lung cũng đánh giá rất cao anh ấy.
Hai người xem mắt rất vui vẻ, khoảng thời gian sau đó lập tức bắt đầu chính thức hẹn hò.
Hai tháng sau cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt đính hôn, ông bà nội và cha mẹ Hướng đều đi theo anh ấy đến nhà họ Lục, mang theo tràn ngập thành ý mà đến, đôi bên thuận lợi đính hôn trước sự chứng kiến của hai họ, cuối tháng mười cùng năm đã tổ chức một hôn lễ vô cùng ấm áp.
Ngày tổ chức hôn lễ còn có một nhạc đêm nhỏ diễn ra, không biết vì sao hai mẹ con Nguyễn Ngọc Miên và Nguyễn Thu Hà lại nhận được tin tức, đột nhiên chạy đến trong nhà đòi tặng thêm của hồi môn và đi đưa dâu, Lục Thu Cúc đi ra gặp mặt bọn họ, nhưng lại không nhận lấy của hồi môn của bọn họ, chỉ ở trong phòng nói chuyện mười phút, sau đó đã mời bọn họ rời đi.
Lúc trước sau khi Nguyễn Ngọc Miên rời khỏi kinh đô đã đi thẳng đến phương nam, bởi vì lý lịch đã có vết nhơ cho nên không thể nào làm lại nghề cũ, không thể lên sân khấu ca hát biểu diễn nữa, hơn nữa bà ta không muốn mất mặt, lại còn khá lớn tuổi, không thể nào tìm được các công việc có liên quan.
Ngay từ đầu bà ta cứ mơ mơ màng màng sống qua nửa năm, tiền càng lúc càng ít, vì cuộc sống, bà ta đành phải buông bỏ thứ gọi là mặt mũi để vào nhà máy kiếm tiền.
Có một câu nói thế này, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Nửa đời người bà ta chưa bao giờ chịu khổ, cũng không chịu nổi khổ, đến nhà máy đi làm không đến hai tháng đã không làm nổi nữa, sau đó đành bất chấp tất cả, dùng gương mặt được bà bảo dưỡng tỉ mỉ để đi thông đồng với một ông già lớn hơn bà ta mười mấy tuổi, người này có gia cảnh khá giả, vợ đã c.h.ế.t từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-996.html.]
Bà ta xinh đẹp lại có khí chất, ông già này đối xử khá tốt với bà ta, hai năm sau đó bà ta sống cũng không tệ lắm, chỉ tiếc cuộc sống sung sướng này không kéo dài được quá lâu.
Chồng của bà ta đi xã giao uống rượu quá liều đột quỵ qua đời, con của vợ trước trách bà ta không chăm sóc tốt cho cha, sau khi lo liệu tang sự cho chồng xong bà ta đã bị đuổi ra khỏi nhà, lại bắt đầu lang thang không nhà để về.
Lúc đó trùng hợp là lúc Nguyễn Thu Hà và Tề Bân ly hôn, cô ta cầm lấy tiền mà nhà họ Tề bồi thường, cũng một thân một mình xuống phương nam, hai mẹ con tình cờ gặp nhau trên phố, sau đó cũng sống cùng với nhau.
Hai mẹ con không còn lại bao nhiêu tiền, để tránh cho miệng ăn núi lở, bọn họ cũng học làm buôn bán, chỉ có điều bọn họ lại không có khiếu buôn bán, lại không chịu khổ được, số tiền dành dụm được nhanh chóng bị bọn họ phá sạch sẽ, sau này chỉ đành lại đến nhà máy làm công.
Sau đó hai mẹ con bọn họ vô tình biết được hàng hóa ở thành phố Dương mang đến kinh đô sẽ bán rất đắt, hai mẹ con lại quyết định làm buôn bán bắt đầu mua đi bán lại, đến thành phố Dương nhập hàng giá sỉ rồi bán cho những người buôn bán nhỏ và dân bán hàng rong ở kinh đô đến, kiếm được một ít giá chênh lệch.
Lợi nhuận của chuyện buôn bán nhỏ này còn khả quan hơn trong tưởng tượng, hai ba năm qua cũng dành dụm được một chút tiền, dự định mua một căn nhà định cư ở nơi này, sau đó mở một cửa hàng bán quần áo.
Cũng là sau này quay về kinh đô, hai người bọn họ mới nghe được tin Lục Thu Cúc muốn kết hôn, mấy năm nay bọn họ ở bên ngoài sống rất vất vả, thật ra đã hối hận từ lâu rồi, muốn tranh thủ cơ hội lần này để liên lạc lại với hai chị em Lục Thu Cúc, sau đó nhờ hai người bọn họ giúp đỡ.
Đáng tiếc Lục Thu Cúc chưa cho bọn họ cơ hội, cô ta không muốn tiếp xúc với bọn họ, càng không hi vọng bọn họ tiến đến phá hư cuộc sống hạnh phúc thoải mái hiện tại của cô ta.
Hai mẹ con Nguyễn Ngọc Miên không đặt được mục đích từ Lục Thu Cúc, sau đó lại chạy đi tìm Lục Thu Đồng, nhưng thái độ của cô ta lại càng thêm rõ ràng, thậm chí còn không muốn gặp bọn họ, chỉ nhờ bác cả gái đi ra nói vài câu giúp mình.
Lục Nam Chinh đều đồng ý và ủng hộ quyết định của hai đứa con gái, tránh cho bọn họ ảnh hưởng đến ngày vui trọng đại của con gái, ông ấy trực tiếp cho người tiễn bọn họ đi.
Hôn lễ của Lục Thu Cúc và Hướng Quân Hàng tổ chức vô cùng thuận lợi, sau khi hai người bọn họ kết hôn xong thì dọn đến ký túc xá của đơn vị Hướng Quân Hàng sống cuộc sống hạnh phúc của mình, gần nửa năm sau mang thai, cuối năm đó bình an sinh ra đứa con trai duy nhất của bọn họ.
Sau khi Lục Thu Cúc kết hôn sinh con cũng không từ bỏ công việc của mình, vẫn cứ làm người biểu diễn đàn cello trong tổng đoàn văn công, hôn nhân với Hướng Quân Hàng hạnh phúc, công việc cũng ổn định, cả đời này đều sống vô cùng hạnh phúc.