Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 989
Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:26:39
Lượt xem: 128
Tháng bảy, trường học cho nghỉ hè, Cung Linh Lung dọn dẹp hành lý, dẫn theo ba anh em đi đến nước M nghỉ hè.
Đêm trước ngày xuất phát, cô nhận được điện thoại của Thôi Trí Viễn, biết được một tuần sau Lục Tĩnh Xuyên sẽ đi cùng lãnh đạo đến nước Mỹ, bốn mẹ con bọn họ vui vẻ đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Sáng sớm đi đăng ký lên máy bay, đến mặt trời lặn mới bay đến bên kia đại dương.
“Linh Lung (chị) ở nơi này.”
Hai cha con Thôi Trí Viễn đã đứng ở bên ngoài chờ sẵn từ lâu, vừa nhìn thấy bốn mẹ con bọn họ lập tức chạy như bay đến.
Ba anh em và cậu rất thân thiết với nhau, bình thường hay gọi điện thoại liên lạc, hôm nay vừa gặp mặt đã ôm chặt lấy nhau, Thôi Tư Vi còn lần lượt ôm bọn họ xoay một vòng.
Thôi Trí Viễn cũng ôm con gái, để con trai nắm tay ba đứa nhỏ, ông ấy đi theo sau đẩy hành lý phụ cô.
Bởi vì lúc trước đã hẹn trước với con gái, bốn mẹ con bọn họ sẽ đến nước M nghỉ hè, nửa năm trước Thôi Trí Viễn còn cố ý sửa chữa nhà cửa, chuẩn bị một căn phòng ngủ rộng rãi thoải mái cho con gái, lại bổ sung một bộ đồ nội thất mới nhất.
Lúc này không theo phong cách cung đình cổ điển hoa lệ nữa mà đổi thanh phong cách giản lược nước M được các thanh thiếu niên bản địa vô cùng yêu thích, nhưng mà drap giường, rèm che vân vân vẫn mang đậm phong cách thiếu nữ.
Vẫn cứ là ba anh em vào nhà trước, bọn họ nhìn phong cách trong phòng, Lục Sơ Minh cười hì hì khom lưng: “Công chúa điện hạ, mời vào.”
Cung Linh Lung nhìn thoáng qua đống màu hồng nhạt trong phòng, nhịn không được bật cười, đây là sở thích khi cô còn là thiếu nữ hồi kiếp trước, cười xoa đầu ba đứa nhỏ, hỏi bọn họ: “Ba đứa có muốn ngủ với mẹ nữa không?”
Ba anh em: “… Bọn con ngủ chung với cậu.”
“Không được, ba đứa nhất định phải ngủ với mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-989.html.]
Cung Linh Lung không đồng ý cho bọn họ đi ngủ riêng, còn giơ tay ôm lấy con trai út ở gần nhất quăng lên giường màu hồng phấn nói: “Con gái yêu của mẹ, con không chạy thoát được đâu.”
“Ha ha ha…”
Hai anh em không bị bắt được vui vẻ cười to.
Bọn họ không muốn nằm ngủ trong ổ chăn màu hồng phấn này, nhưng hiện tại không có bản lĩnh trốn thoát khỏi lòng bàn tay của cô, cho nên buổi tối đều bị cô nhét vào cùng một ổ chăn.
Điều chỉnh xong chênh lệch giờ giấc rồi, Thôi Trí Viễn dẫn theo bọn họ đi du lịch khắp nơi, cũng đi thăm các gia đình bạn bè, còn dẫn bọn họ đến công ty tham quan.
Một tuần sau, chuyên cơ của nước Hoa bay đến thủ đô nước M.
Cung Linh Lung nhờ cha cử người điều tra được khách sạn mà đoàn đại biểu sẽ đến ở, không gọi ông ấy đi gặp Lục Tĩnh Xuyên cùng cô, cô tự lái xe đi qua đó.
Đậu xe ở bãi đậu xe gần khách sạn, cô chuẩn bị đi bộ đến trung tâm thương mại gần đó mua sắm, sau đó khởi đồng công dụng ẩn thân của thần khí để đi vào khách sạn được canh gác nghiêm ngặt.
Lần này Lục Tĩnh Xuyên đi công tác, nhiệm vụ là bảo vệ sự an toàn cho lãnh đạo, anh mặc quân trạng sạch sẽ thẳng thớm, anh lại là người rất cao, đứng giữa mọi người cũng cực kỳ bắt mắt.
Lúc Cung Linh Lung đi đến đây, lãnh đạo hai nước đang nói chuyện, Lục Tĩnh Xuyên đứng ở vị trí bên cạnh một chút, cô lập tức chạy như bay qua đó, chen đến phía sau anh, kích động nắm lấy tay anh.
Ngay khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau, Lục Tĩnh Xuyên theo bản năng nhanh chóng nắm được tay cô, cúi đầu rũ mắt nhìn xuống, cúi mắt che giấu đi vẻ vui sướng trong mắt mình.
Cung Linh Lung hơi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy được vẻ vui sướng trong mắt của anh, duỗi tay từ phía sau ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cơ thể nhào lên người anh.
Vợ chủ động nhào vào lòng, kích thích đến mức cơ thể Lục Tĩnh Xuyên đột nhiên trở nên căng thẳng, bờ môi không tự giác được mím chặt lại.
Lúc này cũng không phải thời gian để bàn chuyện quốc sự, lãnh đạo đôi bên chỉ trò chuyện đơn giản vài câu rồi tách ra, Lục Tĩnh Xuyên hộ tống lãnh đạo đi vào phòng, theo lệ thường kiểm tra sự an toàn trong phòng, sau đó mới rời khỏi quay về phòng nghỉ của mình.