Khoảng năm giờ chiều, Thôi Trí Viễn ngủ một giấc ngon lành thức dậy, vệ sinh cá nhân xong lập tức chạy tìm Cung Linh Lung: “Linh Lung, chúng đến trường học đón ba đứa bé Minh tan học, chở bọn họ đến đây ăn cơm chiều .”
Cung Linh Lung công việc xin nghỉ, nhưng ba đứa nhỏ nghỉ, là chồng phụ trách đưa đón.
Thấy ông đón ba đứa con trai, Cung Linh Lung đóng sách , dậy : “Vậy con báo với Giang Vận một tiếng, để em phụ trách công việc giúp con một chút.”
“Được .”
Hai chị em dâu bọn họ cùng nửa tháng, trong thời gian đều sẽ ở khách sạn Kinh Hoa, Giang Vận ở phòng bên cạnh.
Biết bọn họ đón ba em, Giang Vận chút do dự đồng ý ngay: “Linh Lung, chị với bác cứ , nơi giao cho em, lát nữa em sẽ đưa ăn cơm.”
Chờ đến khi hai cha con bọn họ đến đại học Kinh Đô thì còn đến giờ tan học, hai bên ngoài phòng học chờ đợi.
Thấy ba đứa cháu ngoại đều vô cùng nghiêm túc giảng, bàn vô cùng chuyên chú bài, Thôi Trí Viễn khẽ thương lượng với con gái: “Linh Lung, lúc con nước ngoài du học thì dẫn theo ba em bọn nó theo luôn . Cha cảm thấy ba nhóc con khác với mấy đứa nhỏ bình thường, cần giáo dục bọn nhỏ theo từng bước cố định, cứ dựa theo tình huống học tập của bọn họ mà lên kế hoạch riêng.”
Cung Linh Lung cũng suy xét như thế, ba đứa nhỏ học nhà trẻ và tiểu học, bọn họ linh hồn của trưởng thành, cần thiết học những thứ trong sách giáo khoa, bọn họ chỉ học tập những kiến thức mà tiếp xúc đến.
“Cứ để ba đứa nó học hết đại học với con , chuyện đó thì từ từ tính tiếp.”
Chờ mười mấy phút, chuông học vang lên, chờ giáo viên thông báo tan học , hai cha con Cung Linh Lung mới đến cửa phòng học.
“Bé Minh, Khiếu Khiếu, Tiểu Bồng.”
Ba em mới chuẩn dọn dẹp cặp sách, thấy ông ngoại đến, lập tức nhanh nhẹn xoay leo xuống bàn, vui vẻ chạy đến: “Ông ngoại.”
Thôi Trí Viễn lượt ôm ba đứa nhỏ, trong mắt tràn ngập cưng chiều: “Hơn ba tháng gặp, ba đứa cao lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-969.html.]
“Ông ngoại, ông đến kinh đô lúc nào thế?” Lục Sơ Minh hỏi ông .
“Ông đến lúc mười một giờ sáng.”
Thôi Trí Viễn khom lưng sờ đầu ba đứa, dậy chào hỏi với giáo viên, khách sáo lễ phép trò chuyện với .
Cung Linh Lung thì dọn dẹp cặp sách giúp ba đứa con trai, trò chuyện vài câu với bạn học, đó lập tức lái xe chở bọn họ về khách sạn.
Chờ đến khi bọn họ về khách sạn thì lúc gặp Giang Vận tổ chức đưa bọn họ ăn cơm chiều, Cù Khâu Dương thấy ba đứa nhỏ sinh ba là lập tức ngay: “Trí Viễn, lúc nãy đón ba đứa nhóc ?”
“ , đón cháu ngoại.”
Thôi Trí Viễn xách theo cặp sách của cháu, giới thiệu cho mấy bạn của .
Ba em đều lễ phép, đều ngoan ngoãn chào hỏi, còn bắt tay với bọn họ giống như một ông cụ non.
Chờ đến khi bắt tay với một đồng chí nữ chừng hơn ba mươi tuổi, Cung Bồng Trạch đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cô Từ, cô khỏe trong ạ?”
“Sao con thế?”
Đồng chí nữ cơ thể khá gầy, mái tóc ngắn trông nhanh nhẹn, gương mặt quá xinh , trong trẻo ưu nhã, cảm giác trí thức độc đáo, khi chuyện tiếng cũng nhỏ nhẹ từ tốn.
“Con .”
Cung Bồng Trạch sắc mặt của cô là nhận , lúc nãy khi bắt tay cũng cảm nhận , ngẩng đầu chằm chằm gương mặt cô , sắc mặt vô cùng nghiêm túc : “Cô bệnh phong thấp, bệnh nặng, tây y trị hết.”
Lần Từ Lị Dung về nước một , cô cùng với cha, lúc cha Từ đang ở bên cạnh, trông chút kinh ngạc: “Trí Viễn, cháu ngoại của còn nhỏ như thế mà khám bệnh ?”
“Ba đứa cháu ngoại nhà đều thông minh, bà ngoại chúng nó am hiểu đông y, Tiểu Bồng theo học tập từ nhỏ, cũng hiểu đôi chút.”