Tiền Mộng Bình còn hỏi gì nữa, Thôi Văn Đống đến ngăn cản: “Mẹ, chuyện gì thì về , đừng đây hỏi đông hỏi tây, ảnh hưởng đến chuyện ăn của .”
Tiền Mộng Bình đầu trừng mắt liếc , cực kỳ bất mãn thái độ của , nổi giận đùng đùng dẫn cháu nội về.
Chờ bọn họ , Lý Sùng thở dài : “Thôi Văn Đống, thật sự thương hại .”
Thôi Văn Đống cũng bực bội, lúc cũng ai đến mua hàng, cầm bật lửa và thuốc lá, đốt một điếu thuốc, hít mây nhả khói, cũng tràn ngập bất đắc dĩ: “Ai bảo sinh trong gia đình như thế chứ?”
Chuyện nhà bọn họ quá phức tạp, bà con họ hàng đều chẳng lành gì, Lý Sùng chỉ cần nghĩ đến cái gia đình phức tạp là lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
“Lý Sùng, lúc cũng từng hỏi thăm , và Cung Linh Lung quen với thế?”
Anh hỏi chuyện , Lý Sùng cũng cho : “Cung Linh Lung cũng coi như là đồng hương của , cũng sinh và lớn lên ở chỗ của , khi cô xem mắt quen Lục , Tống Thao lập tức giới thiệu cho cô .”
“Cô sinh và lớn lên ở quê nhà ?”
Thôi Văn Đống gì về chuyện , tin cho lắm: “Lý Sùng, nhầm lẫn gì thế?”
“ lầm, cô thật sự sinh và lớn lên ở huyện thành hẻo lánh ở bên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-964.html.]
Lý Sùng thấy gì về chuyện , nghĩ đến chuyện mà hai con bọn họ gặp trong quá khứ, cẩn thận thêm gì nữa, còn dặn dò một câu: “Thôi Văn Đống, lừa , coi là bạn nên mới cho chuyện , nhưng đừng cho nhà , càng đừng tìm hiểu chuyện của cô .”
Thấy sắc mặt nghiêm túc như thế, Thôi Văn Đống xổm xuống, nhíu mày : “Được , hỏi thăm những chuyện . mà chỉ hỏi một câu thôi, chuyện mà , chú hai của ?”
“Chuyện thì rõ lắm.”
Lý Sùng lắc đầu, suy nghĩ một chút : “Có lẽ Tống Thao cũng , nhưng mà , chú hai của cho Cung Linh Lung ít tiền để bồi thường, còn là sửa di chúc gì đó, chia một nửa cổ phần công ty và gia sản cho cô .”
Thôi Văn Đống mấy chuyện , chú hai và ông bà nội cãi cũng đến chuyện , dựa theo mức độ áy náy của ông đối với hai con nhà họ Cung, chắc chắn sẽ chia ít tài sản cho bọn họ.
Chuyện khác, Thôi Văn Đống cũng hỏi thêm, chuyện Lý Sùng cũng sẽ nuốt bụng, với nhà hoặc bất cứ kẻ nào.
Thật cũng coi như là một thông minh, một việc nên hỏi thăm, nên đến, nhất là với phận hiện tại của hai con bọn họ, nịnh bợ, giữ cách, đừng tơ tưởng đến những mối quan hệ nên , phương pháp ở chung như thế ngược sẽ lợi cho nhất.
Đến thứ bảy, mấy Thôi Văn Đống chạy đến kho hàng nhập hàng sớm, bốn con Cung Linh Lung cũng ở chỗ , cố ý để cho bọn họ một đống len trị giá gần sáu nghìn.
Hiện tại trời thu, mấy món hàng cao cấp như len là bán đắt nhất, bọn họ bán hàng vỉa hè còn cần phiếu, chất lượng len cũng chẳng kém hơn cửa hàng quốc doanh chút nào, cho dù mang đến bao nhiêu hàng hoá thì đều thể bán sạch sẽ.
Đống hàng hoá trị giá sáu nghìn , Tống Thao, Lý Sùng và hai em nhà họ Thôi chia đều, Thôi Văn Đống nhập hàng hai nghìn, Thôi Phán Nhi nhập hàng một nghìn.
Cung Linh Lung dẫn theo ba em bán hàng vỉa hè, nhưng chở theo một xe tràn đầy hàng hoá đến đại viện, bắt đầu mở sạp bán hàng ngay sân nhà ông bà nội, các đồng chí lớn tuổi chân cẳng còn nhanh nhẹn trải nghiệm thử cảm giác lựa chọn hàng hoá.