Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 955
Cập nhật lúc: 2024-11-26 07:10:55
Lượt xem: 22
Lúc này trong bệnh viện, bà già họ Thôi đã được đưa đến trong phòng bệnh, đầu quấn băng gạc, một nửa bên mặt hơi khác thường, miệng bên má trái hơi bị méo.
“Vết thương chảy m.á.u khá nhiều, phải nằm viện hai ba ngày quan sát. Có lẽ cảm xúc của bà ấy có hơi kích động quá mức, hiện tại đã có dấu hiệu đột quỵ liệt nửa người, biến chứng khá nhẹ, người nhà chỉ cần chăm sóc bà ấy cho cẩn thận, đứng kích thích bà ấy, nếu không bệnh tình sẽ nặng hơn dẫn đến tê liệt trên giường.”
Những lời bác sĩ đứng ở bên ngoài dặn dò, bà già họ Thôi đều nghe được, sợ đến mức luống cuống, cơ thể cũng không khống chế được run lên.
Ông già họ Thôi đã chạy đến nơi này từ sớm, tiễn bác sĩ xong quay về phòng bệnh mới xụ mặt nói: “Bà cũng nghe được lời bác sĩ nói rồi đúng không.”
Mấy nhóc con Tiền Mộng Bình đều đang đứng ở cửa, lúc này thậm chí còn không muốn bước chân vào phòng bệnh, Thôi Văn Đống cũng lộ ra vẻ mặt mỏi mệt ngồi xổm trước cửa.
Ông già họ Thôi lại đi ra ngoài hỏi anh ta: “Văn Đống, con có biết chú hai của con dọn đi đâu rồi không?”
“Con không biết.”
Thấy ông nội cũng không chịu tin anh ta, sắc mặt của Thôi Văn Đống vô cùng khó coi: “Lần cuối cùng con gặp chú hai chính là ngày đi thăm tù cha con, mấy ngày nay con chưa từng gặp bọn họ, nếu không phải hôm nay bà nội đến tìm con, con cũng không biết bọn họ đã dọn ra khỏi khách sạn Văn Hoa rồi nữa.”
Hiện tại Thôi Phán Nhi cũng có chút oán hận với ông bà nội, bình thường cô ta đều sẽ không cãi nhau, nhưng hiện tại cũng không nhịn được phát giận: “Ông nội, đến cả con cũng đã thấy rõ thái độ của chú hai rồi, chú ấy rất ghét ông bà, cũng ghét cô cả, không muốn tiếp xúc với mọi người, hiện tại bà nội còn nổi điên chạy khắp nơi tìm chú ấy để làm cái gì chứ?”
“Tìm chú ấy đòi tiền đó.”
Thôi Văn Đống đã nhìn thấu từ lâu rồi, anh ta cũng đọc được tờ báo kia, lộ ra vẻ mặt mỉa mai nói: “Chú hai quyên hai trăm vạn làm từ thiện, bà nội và cô cả ghen tị đến phát điên, chú hai làm thế chẳng khác nào đang xẻo tim xẻo thịt của bọn họ, bọn họ đau đến mức mất ăn mất ngủ, hiện tại ước gì có thể chiếm đoạt toàn bộ gia sản của chú hai làm của riêng.”
“Văn Đống, đủ rồi.” Ông già họ Thôi thấp giọng trách mắng.
“Ha.”
Thôi Văn Đống cười mỉa, đứng thẳng người dậy, ánh mắt khi nhìn về phía ông nội mình cũng rất lạnh nhạt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ông nội, lúc trước con rất kính trọng ông, hiện tại thì con kính trọng hết nổi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-955.html.]
Trước kia anh ta còn nhìn chưa thấu, tất cả mọi chuyện mà bà nội anh la lối kiếm chút đều là do ông nội đứng phía sau chỉ huy, việc ngày hôm nay chắc chắn cũng có liên quan đến ông ấy.”
Anh ta cũng không cho ông già họ Thôi này có cơ hội mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt nói: “Mẹ, Phán Nhi, đi thôi.”
Tiền Mộng Bình còn biết rõ tính cách của cha chông hơn con trai, thấy mặt mày ông ta xanh mét, là dấu hiệu sắp sửa nổi giận, bà ta lập tức kéo theo hai đứa con, không thèm quay đầu lại rời đi thẳng.
Ra khỏi bệnh viện rồi, bà ta mới đi chậm lại, nói đến chuyện quan trọng với con trai: “Văn Đống, con trở mặt với ông bà nội thì chẳng có ích lợi gì cả.”
“Mẹ, mẹ còn đang nhớ thương số tiền trong tay bọn họ đúng không.”
Thôi Văn Đống cũng hiểu biết mẹ anh ta, nơi này không có người ngoài, anh ta trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình.
Đúng là Tiền Mộng Bình còn đang nhớ kỹ số của cải trong tay hai ông bà già kia, hạ giọng nói nhỏ: “Trong tay bọn họ có không ít tiền, chỉ cần không trở mặt với bọn họ, con và Văn Hào là hai đứa cháu nội, bọn họ chắc chắn sẽ chia lại không ít cho hai đứa con.”
Tiền Mộng Bình cũng biết hai ông bà già kia sẽ bất công thiên vị cho đứa con thứ ba, nhưng vợ con của em ba đều đã bị Vương Mãn Đình dẫn đi hết rồi, hiện tại còn sửa thành họ Vương, về phương diện này thì trong lòng hai ông bà già đều có oán hận và bất mãn, hiện tại cũng không muốn nhắc đến ba đứa cháu trai cháu gái kia.
Bọn họ cũng thiên vị cho Thôi Mẫn Chi, nhưng sau khi trải qua sự kiện ngày hôm nay, bọn họ chắc chắn cũng đã thay đổi ý kiến, sau này chưa chắc sẽ chia gia sản cho bà ta phòng thân nữa.
“Mẹ, mẹ đừng nhớ thương tiền bạc và mấy thứ kia nữa.”
Sắc mặt Thôi Văn Đống tràn ngập vẻ mỏi mệt, thở dài thườn thượt nói: “Tiền bạc và gia sản mà ông nội bà nội và cha để lại, con nói một câu khó nghe, đó toàn là tiền bạc bất nghĩa, là tiền tham ô không chính đáng, có một số là của ăn cắp, có một ít là do đạp lên m.á.u của ta mà cướp về, cho dù có cho con, con sử dụng cũng sẽ cảm thấy lương tâm bất an.”
“Có lẽ anh cả sẽ có suy nghĩ khác với con, nếu anh ấy muốn thì mẹ cứ đưa phần của con cho anh ấy luôn đi, con không cần đồng nào hết. Số tiền trong tay ông bà nội mẹ cứ tự nhìn rồi làm, không cần phải nói cho con.”
“Số tiền con tự kiếm được, còn có số tiền mà chú hai cho con, hi vọng mẹ và anh cả cũng đừng suy nghĩ đến nó.”
Nói xong, anh ta cũng nhấc chân rời đi.