Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:35:07
Lượt xem: 66
“Bạch Thủy Tiên!”
Ông ta lại cuồng nộ quát to, Bạch Kiến Nhân tức giận nhe răng trợn mắt, nổi điên quát bà.
Bạch Linh Lung nghe được tin tức chấn động như thế, chớp mắt, ánh mắt dời từ trên mặt xuống phần thân dưới của tên đê tiện chó đẻ này, trợn trắng mắt với ông ta, trong ánh mắt rõ ràng đang viết: Thì ra là một tên thái giám.
Lúc này, Lão Nghiêm đang đứng cản trước mặt Bạch Kiến Nhân cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, biểu cảm có thể nói là cực kỳ quái dị, là giống như những gì ông ta nghĩ sao?
Có con gái ở bên cạnh bảo vệ, Bạch Thủy Tiên không sợ ông ta nổi điên, thấy tên cặn bã này bị giẫm trúng chỗ đau nổi điên, gương mặt bà hiếm khi mà lộ ra vẻ trào phúng: “Mấy năm nay ông ở bên ngoài chắc cũng làm loạn nhiều mà nhỉ, hình như lại chẳng có người phụ nữ nào sinh con cho ông, đây chẳng phải là chứng minh tốt nhất rồi sao?”
Bạch Thủy Tiên vừa mới đến nhà họ Bạch không lâu, trong lúc vô ý đã biết được chuyện này, cũng nhìn thấy ông ta lén đi khám bệnh uống thuốc, nhét đủ loại trung dược lung tung lộn xộn vào trong miệng.
Nghĩ đến mấy thứ ông ta đã ăn để chữa bệnh, bà lại cười trào phúng: “Chắc không có ai biết nước tiểu đồng tử có vị như thế nào hơn ông đâu nhỉ.”
“Phụt!”
Bạch Linh Lung giật mình.
Da mặt Lão Nghiêm run lên, mắt đảo tới đảo lui, cũng không dám quay đầu lại nhìn xem sắc mặt của Bạch Kiến Nhân nữa rồi.
Bạch Thủy Tiên vẫn còn chưa châm chọc xong nói: “Ông già họ Hà dưới chân núi Lạc Đà kê nhiều đơn thuốc cho ông như thế, hiện tại ông uống vào, có thể kiên trì được một phút không?”
Bạch Linh Lung: “…”
Là chuyện mà cô đang nghĩ đó hả?
Thì ra mẹ của cô bạo đến thế à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-94.html.]
Thấy con gái nhìn mình bằng ánh mắt khiếp sợ, Bạch Thủy Tiên cũng có chút xấu hổ, lúc nãy bà chỉ lo kích thích sỉ nhục tên cặn bã này, lại quên mất con gái còn chưa kết hôn, còn là một đứa con gái ngây thơ trong trắng.
“Khụ.”
Bạch Thủy Tiên ho nhẹ, ngượng ngùng chớp mắt với con gái.
Thấy Bạch Kiến Nhân đã tức đến mức mặt biến thành màu gan heo, bà cũng không muốn ông ta bị tức c.h.ế.t ở chỗ này, không đ.â.m vào chỗ đau của ông ta nữa, chuyển sang đề tài khác, nói ra yêu cầu còn lại: “Ông mang mười lăm cây vàng đến, lại đến bệnh viện làm xét nghiệm AND, đăng báo đoạn tuyệt quan hệ, sau đó bảo con nhân tình Tần Mộng Lan của ông đến trước mặt tôi xin lỗi. Làm xong bốn việc này rồi, chúng ta lập tức ly hôn, ông có thể dẫn người đến phòng bệnh làm thủ tục, tôi sẽ không dây dưa thêm một giây nào nữa.”
Nói xong, bà không chút khách sáo đuổi người đi: “Ông biến đi được rồi.”
Lúc Bạch Kiến Nhân rời đi, sát ý trong mắt giống như muốn lan tràn ra bên ngoài, bởi vì quá tức giận, tốc độ ông ta lao ra ngoài cực nhanh, đến cả Lão Nghiêm cũng đuổi không kịp.
Chờ bọn họ đi rồi, Lục Tĩnh Xuyên và Tống Thao mới xách theo hai túi đồ đẩy cửa đi vào.
Lúc hai người bọn họ đi đến nơi này thì trong phòng vẫn còn đang đàm phán, cho nên bọn họ cũng không quấy rầy gõ cửa đi vào, hai anh em đều đứng ở bên ngoài nghe lén.
Khi Bạch Thủy Tiên dùng giọng điệu dịu dàng quăng ra con d.a.o g.i.ế.c heo sắc bén nhất, biểu cảm trên mặt hai người bọn họ cũng thay đổi mấy lần, lúc Bạch Kiến Nhân lao ra ngoài, bọn họ nhanh chóng xoay người trốn đến phòng bệnh đối diện.
“Hai anh nghe thấy hết rồi hả?” Bạch Linh Lung cười nhìn về phía bọn họ.
Hai người cười cười, Tống Thao đưa đồ đang cầm cho cô, lại cười tủm tỉm với bà nói: “Dì, dì quá lợi hại.”
“Để hai đứa chê cười rồi.” Bạch Thủy Tiên nghĩ đến chuyện hai người bọn họ đều đã nghe được, có chút xấu hổ.
“Hai người ở đây với mẹ em đi, em phải đi lôi tên chó đẻ khốn nạn kia về xét nghiệm ADN nữa.”
Bạch Linh Lung nói xong, lập tức xách theo gậy chạy như bay ra ngoài, còn cố ý vừa đi vừa la to: “Thằng chó đẻ khốn nạn họ Bạch kia, ông đứng lại đó cho tôi, hiện tại ông đi theo tôi đi làm xét nghiệm ADN ngay, lập tức để bệnh viện viết chứng minh ngay, tôi mà còn dính dáng quan hệ với loại người như ông thêm một giây nào nữa thì phải buồn nôn c.h.ế.t mất.”