Ông chuyện nhờ, chuyện cũng trong dự kiến của Thôi Trí Viễn, mặt mày lạnh nhạt : “Anh cứ .”
“Phiền em chăm sóc cho Văn Đống và Phán Nhi nhiều hơn.”
Thôi Ninh Viễn cầu xin chuyện Thôi Trí Viễn cảm thấy chút kinh ngạc.
Thôi Văn Đống cũng khá kinh ngạc, vội : “Cha, con và Phán Nhi khá , chú hai chăm sóc giúp đỡ cho bọn con nhiều, chú cho con một vạn để mua nhà và cưới vợ, còn cho Phán Nhi hai nghìn để của hồi môn. Ngoài còn cho con một tiền để con mang đến cho cha, chú ba và cả định kỳ, để thể cải thiện sinh hoạt.”
“Trí Viễn, cảm ơn em chăm sóc cho bọn họ.”
Trong lòng Thôi Ninh Viễn vô cùng phức tạp, thở dài : “Trí Viễn, là do phạm sai lầm, liên lụy gia đình, cũng hại Văn Đống và Phán Nhi, bọn họ thể tòng quân chính trị nữa, bọn họ cũng chẳng tài năng gì khác, càng từng học một nghề phòng nào cả.”
“Lúc cả gia đình đề chỉ tập trung công sức và thời gian việc đào tạo Văn Hào, bỏ quên hai em bọn họ, tính cách và cách của cha cũng rõ, khi Minh Viễn và Văn hào tù cũng sẽ giúp đỡ gì nhiều cho hai đứa nó.”
“Chị cả của em cũng chẳng tài năng gì, thể chăm sóc cho cả gia đình già trẻ cũng giỏi lắm , trong nhà thật sự còn ai thể giúp hai đứa nó, cả chỉ thể cầu xin em.”
Lời thỉnh cầu của ông cũng khiến cho phản cảm, Thôi Trí Viễn cũng chút thương hại hai đứa cháu trai cháu gái , gật đầu đồng ý: “Được , sẽ quan tâm hai đứa nó nhiều hơn, bảo đảm hai đứa nó sẽ cần lo lắng về chuyện của tương lai nữa.”
Thôi Ninh Viễn rõ phẩm hạnh của ông , ông thì sẽ : “Trí Viễn, phiền em .”
Nhìn thấy ông như bây giờ, trong lòng Thôi Trí Viễn vô cùng hụt hẫng, nhưng cũng hề răn dạy chỉ trích gì, càng oán trách, dù thì hiện tại mấy thứ đó cũng chẳng tác dụng gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-935.html.]
Tiếp theo đó, Thôi Ninh Viễn chuyện với con trai thêm năm phút, chờ cảnh ngục nhắc nhở đến giờ, hai bên mới tạm biệt .
“Cha, bọn con về .”
Thôi Văn Đống đưa đồ đạc cho ông , còn cầm một trăm đồng tiền mặc và một xấp phiếu, chua xót khó chịu : “Chờ thêm một thời gian nữa con sẽ đưa đồ ăn và vật dụng hằng ngày đến cho cha, cha ở trong đó nhớ ăn uống nhiều , đừng tiết kiệm quá nhiều, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình, cha cần lo lắng cho con.”
“Văn Đống, con đừng lên con đường sai trái.” Thôi Ninh Viễn dặn dò một câu, đó xách theo đồ đạc về phía .
Sau khi rời khỏi phòng thăm tù , hai mắt Thôi Văn Đống đỏ lên cay xè, lén giấu lau mắt, lau nước mắt mới trào ngoài .
Lúc nãy đường hai chú cháu bọn họ trò chuyện nhiều điều, Thôi Trí Viễn cũng cho một chút về tình hình nước ngoài, lúc leo lên xe về thành phố, ông bắt đầu đến đề tài : “Văn Đống, con nước ngoài với chú ?”
“Chú hai, con tiếng nước ngoài, đến cả khẩu ngữ cơ bản nhất cũng trò chuyện , cũng chẳng tay nghề giỏi giang gì, theo chú đến nước M thì chắc cũng sẽ tìm công việc gì để nuôi sống .”
Đầu óc Thôi Văn Đống vô cùng tỉnh táo, lúc xem sách mà em họ đang , chẳng chữ nào, nếu mù quáng theo nước ngoài thì sẽ chỉ mang thêm phiền phức cho chú hai mà thôi.
Lúc Thôi Trí Viễn là học đại học xong, ở trong trường học ngoại ngữ, nhưng trình độ ngoại ngữ lúc đó cũng bình thường, nước ngoài cũng mất gần nửa năm mới thể giao tiếp lưu loát với dân bản địa, loại từng học qua tiếng nước ngoài như , quen thì ít nhất cũng sẽ mất một hai năm.
Thôi Trí Viễn cẩn thận suy nghĩ : “Chú hiểu phương hướng phát triển trong nước dạo gần đây , một khi chính sách xác nhận, sẽ nhiều Hoa kiều Hoa về nước phát triển, đến lúc đó chú cũng sẽ về.”
“Công ty của chú chuyên về ngành nghiên cứu phát minh và sản xuất các thiết dây chuyền sản xuất, tập trung việc nghiên cứu phát minh kỹ thuật, con từng tiếp xúc ngành nghề , khó thể đặt chân .”