Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 930
Cập nhật lúc: 2024-11-26 07:00:19
Lượt xem: 33
Thôi Văn Đống không đứng chung với bọn họ, đứng ở đầu đường cách bọn họ chừng mười mét, đốt một điếu t.h.u.ố.c lá bắt đầu hút.
“Thôi Văn Đống? Sao anh lại ở chỗ này?”
Tống Thao đạp xe đạp chạy ngang qua bên cạnh, tập trung tinh thần nhìn, thấy là người quen, lập tức phanh xe dừng lại.
Thôi Văn Đống vừa lúc hút xong một điếu thuốc lá, dập tắt tàn thuốc, đi qua đó hỏi cậu ấy: “Tối thế này rồi, anh đi đâu thế?”
“Con nhà hàng xóm của tôi đòi ăn vải, nhà tôi không có, phải chạy đến chỗ anh Tĩnh lấy.”
Lúc nãy Tống Thao đã đi lấy xong, đang trên đường quay về, quả vải đang treo trên đầu xe đạp, lại hỏi anh ta: “Không phải anh đã thuê nhà gần nhà kho rồi sao? Sao tối thế này rồi mà còn ngồi ở đây nữa?”
Thôi Văn Đống chỉ ông nội bà nội vẫn còn đang mắng chửi, lộ ra vẻ mặt chua xót nói: “Chú hai của tôi đã về, đang ở trong khách sạn Văn Hoa ở đằng kia, tôi mới vừa đi theo ông nội bà nội đi đến đó tìm chú. Chú hai không chịu làm theo ý của bọn họ, lúc nãy mới cãi nhau một trận xong, bà nội còn đang mắng chú ấy đó.”
Bà già họ Thôi nói chuyện không nhỏ, Tống Thao cũng nghe thấy được, tiếng mắng của bà ta rất khó nghe, hơi co giật khóe môi nói: “Tôi vừa mới đến nhà anh Tĩnh xong, nghe anh ấy nói đến chuyện của chú hai anh, hình như hai cha con bọn họ tiếp xúc khá tốt, hôm nay chú hai của anh còn đi ăn cơm với dì hai và dượng cũ của tôi.”
“Tôi biết chuyện này.”
Thôi Văn Đống thấy bà nội anh ta còn chưa từng có dấu hiệu muốn dừng lại, thở dài thườn thượt, gương mặt lộ ra vẻ mỏi mệt vô lực: “Tôi cảm thấy mệt mỏi quá.”
Tống Thao cũng không biết nên khuyên nhủ anh ta như thế nào, hỏi thử: “Chú hai của anh không để ý đến bọn họ sao?”
“Tôi cũng không rõ vì sao chú hai lại cắt đứt liên lạc trở mặt với trong nhà, chỉ có thể đoán rằng lúc trước chú ấy ly hôn có lẽ là có một phần nguyên nhân từ ông bà nội của tôi.”
“Hiện tại ông nội bà nội của tôi muốn chú ấy giúp đỡ gia đình, dẫn cả gia đình ra nước ngoài phát triển, bảo chú ấy bỏ tiền bỏ công sức để giảm án cho mấy người cha của tôi, lại còn phải giúp đỡ cô cả của tôi nữa.”
“Chú hai không đồng ý, thái độ vô cùng kiên quyết, không thèm để ý đến ông bà nội, chú ba và cô cả, chỉ giúp đỡ ba mẹ con nhà cô út, tôi và Phán Nhi thôi. Ngày hôm qua chú hai vừa về đến nhà đã tặng quà gặp mặt cho tôi và Phán Nhi, lại còn cho tôi một vạn để mua nhà cưới vợ và làm ăn buôn bán, cho Phán Nhi hai nghìn để làm của hồi môn, thật ra chú ấy đối xử khá tốt với chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-930.html.]
Tống Thao nghe thế lập tức nhướng mày nói: “Ông ấy cho anh em nhà anh tiền giúp đỡ anh, lại không cho cha mẹ tiền, điều này chứng minh ông bà nội của anh không thiếu tiền.”
Những lời này Thôi Văn Đống không trả lời, chỉ hơi cong khóe môi lên.
Bên cạnh có một cây đèn đường mờ ảo, tuy rằng rất mờ nhưng Tống Thao vẫn nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ta, xem ra cậu ấy đoán không sai, nhà họ Thôi thật sự còn giấu không ít của cải khác.
Thấy anh ta lộ ra vẻ mặt bực bội mỏi mệt, lại nghĩ đến đức tính của anh ta cũng coi như tạm được, Tống Thao mở miệng khuyên nhủ: “Chú hai của anh cho anh một vạn, số tiền này cũng không ít, anh phải sử dụng nó cho tốt đó, đến thời cơ thích hợp thì phải nhanh chóng thoát khỏi đám quỷ hút m.á.u trong nhà anh đi.”
“Anh cả của anh sắp ra tù rồi, anh ta là cháu đích tôn, nghe nói còn rất được ông bà nội của anh yêu thương và đặt kỳ vọng cao, đống chuyện rối rắm trong nhà cứ quăng cho anh ta là được rồi.”
“Bọn họ còn có tiền, sẽ không c.h.ế.t đói được.”
“Với lại chuyện nuôi ông bà nội không phải trách nhiệm của riêng anh, chú ba và cô cả của anh cũng có trách nhiệm, anh cứ làm tròn bổn phận của mình là được rồi, đừng làm chuyện dư thừa gì.”
Những lời cậu ấy nói, Thôi Văn Đống đều nghe lọt tai, gật đầu, không nói đến mấy chuyện phiền phức trong nhà nữa, chỉ nói: “Ngày mai tôi phải đi thăm tù, chú hai muốn đi thăm, tôi đi cùng với chú ấy, ngày mai không đi nhập hàng, sáng sớm ngày mốt lại đi.”
“Ngày mai sẽ nhập một mớ hàng tốt về, nghe chị dâu tôi nói thì đều là hàng hóa nhập từ thành phố Hải và thành phố Dương, tạm thời còn chưa biết rõ số lượng, tôi để dành trước cho anh một nghìn đồng hàng hóa.”
Mấy thứ này rất dễ bán, lợi nhuận lại cao, cung không đủ cầu, Thôi Văn Đống mỉm cười: “Chừa cho tôi hai nghìn đi, ngày mốt tôi sẽ đến lấy sớm.”
Thấy hai ông bà già nhà họ Thôi đã mắng xong đi đến gần, Tống Thao gật đầu với anh ta rồi đạp xe đạp rời đi trước.
“Văn Đống, con mới nói chuyện với ai thế?” Ông già họ Thôi hỏi.
“Một người bạn bán hàng chung với con.”
Thôi Văn Đống không nói thật với bọn họ, không để cho bọn họ biết đó là Tống Thao, nếu không có lẽ bọn họ lại sẽ có ý đồ gì khác nữa.