“Mấy năm nay cha vất vả nuôi dưỡng con lớn lên, mỗi ngày đều ở bên cạnh con, tốn nhiều tâm huyết để giáo dục con, những thứ cha dạy cho con giá trị hơn tiền nhiều.”
“Còn nữa, cha tạo cho con điều kiện sinh hoạt , chi phí ăn mặc của con là nhất, học ở trường quý tộc tư lập nhất, con cái gì con đều , chỉ cần con , cha vẫn sẽ luôn đáp ứng con kịp lúc, cha cho con đủ nhiều .”
“Mẹ cũng đừng đây lừa dối con, con còn nhỏ nhưng ngốc, thật đó là điều , chia nhiều tiền hơn mà thôi, đừng lôi con tấm mộc nữa.”
Nghe lời đứa bé mười tuổi , những nhiều chuyện ở bên ngoài đều khá xúc động, một bà cụ vô cùng cảm thán : “Đứa bé trai thật đúng là thông minh ngoan ngoãn, mới mười tuổi thôi đó, mà phẩm hạnh vô cùng đoan chính, thông minh phóng khoáng, chắc chắn sẽ trở thành vô cùng tài giỏi.”
“Chứ còn gì nữa, cô mà còn thua xa con trai, lớn mà con hiểu chuyện bằng một đứa con nít.”
“Tính cách của hai con đúng là , bọn họ ở chỗ mấy ngày, suốt ngày chỉ la lối, chẳng hiểu lễ phép gì cả, suốt ngày chỉ hỉnh mũi lên trời, con bé nhỏ tuổi thì suốt ngày cứ chê bai, đúng là nhà tư bản.”
“Mấy thấy bộ đồ con nhỏ đó mặc ngày hôm qua đo, ôi má ơi, quần ngắn đến lộ cả khe mông, chỉ mặc một cái áo ba lỗ chạy nhảy khắp nơi, đúng là chẳng hổ chút nào.”
“ cũng thấy nè, lúc đó góp ý một câu, kết quả nó còn mắng là lắm chuyện nữa chứ.”
“Hai cha con thì lễ phép lịch sự, gặp ngoài đều sẽ gật đầu chào hỏi, hai con thì trái ngược , thô tục vô lễ, là ngay xuất từ gia đình gia giáo .”
“Bọn họ là họ Thôi đúng , nhà họ Thôi nào thế?”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-928.html.]
Những ở bên ngoài chuyện vẫn còn chút kiêng dè, đều chỉ thì thầm nhỏ, những đồng chí nữ khá nhiều chuyện thì đang duỗi dài cổ hóng chuyện.
Thôi Văn Đống gần bọn họ, cho dù bọn họ nhỏ hơn nữa thì cũng , ngoài tò mò tọc mạch chuyện nhà họ Thôi, chút bực bội tiến lên khuyên nhủ: “Ông nội, bà nội, thôi, chúng về thôi.”
“Mấy về , chuyện nên đều hết , sẽ về ăn cơm.”
Thôi Trí Viễn thất vọng về bọn họ, ý định tiếp tục tiếp xúc với bọn họ, chỉ với cháu trai: “Văn Đồng, sáng mai con nhớ đến đây gặp chú.”
“Dạ .”
Lúc hai chú cháu bọn họ thương lượng đến chuyện thăm tù, Thôi Văn Đống cũng còn tâm sự với chú hai, nhưng mà tối nay thì chuyện tiếp nữa , lúc gần chỉ khuyên nhủ một câu: “Chú hai, Tư Vi, hai cũng đừng nóng giận, bình tĩnh xử lý chuyện nhà, bọn con về .”
Hai ông bà già nhà họ Thôi vì chuyện thành thế , lúc hai chân giống như rót chì, lúc rời đều là Thôi Văn Đống kéo .
Đi khỏi cánh cửa đó, bà già họ Thôi lập tức bụm mặt thút thít mắng: “Đều là một đám vô ơn, đứa nào cũng vô ơn vô nghĩa, là một đám m.á.u lạnh vô ân vô tình…”
“Bà nội, bà đừng mắng nữa.”
Thôi Văn Đống thử đặt cảnh của khác, suy bụng bụng , cũng thể hiểu tâm trạng hiện tại của cô út và chú hai.
Mấy năm nay trải qua nhiều chuyện , hiện tại bắt đầu tin tưởng vòng tuần của nhân quả, hiện tại chú hai và cô út lạnh nhạt vô tình như thế, tất cả đều là quả đắng mà lúc ông nội bà nội và cha gieo xuống, hiện tại quả báo mà thôi.