Thôi Trí Viễn thật sự thèm để ý đến, ông vốn dĩ từng đầu tư tình cảm gì cuộc hôn nhân , ở chung một mái nhà với Lương Vịnh Văn mười năm cũng chẳng nảy sinh chút tình cảm nào, hiện tại lập tức ly hôn, cảm xúc của ông sẽ chẳng d.a.o động chút nào, cũng sẽ đau khổ khó chịu như đầu tiên ly hôn.
“Chú hai, chú đừng như thế, Tư Vi còn nhỏ, cần đến nông nỗi ly hôn.” Thôi Văn Đống khuyên nhủ.
Thôi Trí Viễn chua xót, cũng sợ ngoài chê , thành thật : “Tư Vi mà cũng như thôi, thằng bé là bảo mẫu chăm sóc từ nhỏ đến lớn, là do chú đích giáo dục.”
“Cô bao giờ giặt quần áo cho thằng bé, từng đút cho thằng bé ăn một bữa cơm, từng dạy cho thằng bé một chữ nào, càng từng đến trường tham dự hoạt động nào với thằng bé. Ngoại trừ mang thai sinh thằng bé , cô từng thêm bất cứ điều gì.”
“Lúc bà tính kế để mang thai Tư Vi cũng là vì sợ chú sẽ đuổi hai con bọn họ , cô chỉ là lợi dụng Tư Vi để trói chặt chú, để chú cho hai con bọn họ một nơi che mưa chắn gió mà thôi.”
“Ở trong lòng cô , Tư Vi chỉ là công cụ, một công cụ gom tiền, một công cụ để bảo vệ cô , con gái và nhà đẻ của cô .”
Bị ông trúng tim đen, Lương Vịnh Văn tức giận trừng mắt ông , rống lên: “Thôi Trí Viễn, đủ !”
“Hai ngày tới hai con nhà cô lập tức về nước M ngay cho , khi về, bộ nhà họ Lương, bao gồm cả Lương Tư Dao, đều dọn khỏi nhà hết. Lúc hợp đồng như thế nào, sẽ bảo trợ lý tính toán đưa cho cô đủ tiền bạc.”
“ về sẽ lập tức thủ tục ly hôn, trong thời gian cô thể suy xét xem cô cái gì, nể mặt Tư Vi, sẽ cố gắng thỏa mãn cô. nếu cô lòng tham đáy, khiêu chiến giới hạn cuối cùng của , cô cũng đừng trách m.á.u lạnh vô tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-927.html.]
“Còn chuyện Tư Vi sẽ cho cô tiền để báo hiếu, sẽ nhúng tay , chờ thằng bé trưởng thành, nó sẽ tự xử lý chuyện .”
“Còn nữa, tài sản danh nghĩa của , lập di chúc từ , chỉ con gái và con trai ruột của mới thể kế thừa, hai chị em Linh Lung và Tư Vi mỗi đứa một nửa, chờ khi về nước, sẽ cho luật sư sửa chữa di chúc ngay lập tức.”
“Cô cũng đừng tính kế lung tung vô dụng gì đó, nếu cô và nhà họ Lương của cô dám giở thủ đoạn xa gì đó lưng, sẽ cho mấy nếm thử sự chế tài của pháp luật nước M, cũng ngại tính toán cả thù mới lẫn hận cũ .”
Thấy ông chia một nửa gia sản cho con gái của vợ , tim Lương Vịnh Văn như đao cắt, giống như quyết định là đang cắt thịt, rút m.á.u của bà .
Ông thậm chí còn chia cái gì cho bà , thấy con trai do bà sinh chỉ bên cạnh cảnh chứ tiếng nào, tức giận gào thét với bé: “Thôi Tư Vi, con thấy rõ , vốn dĩ tất cả thứ đều là của con, hiện tại chia một nửa, con giỏi lắm mà, dám quát cả , tranh thủ cho ?”
“Vì con tranh thủ cho chứ?”
Thôi Tư Vi bình tĩnh từ lâu , giọng điệu chuyện cũng tức giận: “Tài sản của cha đều là do cha vất vả kiếm , là do cha việc ngày đêm, mệt c.h.ế.t mệt sống dành dụm , cha cho ai thì cứ cho đó.”
“Đó là chị gái cùng cha khác với con, là con của cha, là con gái ruột của cha, chị vốn dĩ quyền kế thừa một nửa, cha chia cho chị một nửa là đúng.”
“Năm nay chị hai mươi tuổi, đến tận năm nay cha mới đến sự tồn tại của chị , từng ôm chị nào, từng cho chị một đồng, từng đưa chị học, từng mua cho chị một bộ quần áo, nấu cơm cho chị ăn, cái gì cũng cả, cha đưa một nửa tài sản cho chị là chuyện đương nhiên, cũng nên bồi thường cho chị .”
“Tiền của cha là do cha kiếm, cho dù cha cho con đồng nào, cho chị hết cũng .”