Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 896
Cập nhật lúc: 2024-11-25 01:04:27
Lượt xem: 10
Thôi Lan Chi vừa trò chuyện với bà, vừa rót trà cho những người khác, cũng rót cho Cung Linh Lung một ly hỏi; “Linh Lung, nghe nói hiện tại con đang dẫn theo ba nhóc con này đi học, có vất vả không?”
“Không vất vả tí nào, bọn nhỏ đều rất ngoan, không cần con chăm sóc, bọn nhỏ còn chăm ngược lại con.” Cung Linh Lung cười nhạt trả lời.
“Ba đứa nhỏ đều rất đáng yêu, cũng được giáo dục rất tốt.”
Có em gái giúp đỡ khơi gợi đề tài để trò chuyện, Thôi Trí Viễn cũng nhanh chóng tiếp nhận đề tài nói chuyện: “Linh Lung, nghe nói con học chuyên ngành ngoại ngữ, là tiếng Y sao?”
“Tôi học cả hai chuyên ngành, chuyên ngành chính là ngôn ngữ F, lại học thêm ngành ngôn ngữ Y.”
Nhìn thấy gương mặt mỉm cười xinh đẹp của cô, trong lòng Thôi Trí Viễn tràn ngập ấm áp, cười càng tươi hơn: “Con có kế hoạch ra nước ngoài du học không?”
“Có chứ, đầu tiên là ở trong nước học ngôn ngữ cho vững chắc, chờ đến khi tốt nghiệp khoa chính quy rồi lại lên sắp xếp sau.”
Ngay từ lúc điền nguyện vọng thì Cung Linh Lung cũng đã có kế hoạch này rồi, hiện tại trong nước đúng là có phần lạc hậu, cô muốn đến các quốc gia phương tây du học đào tạo sâu thêm vài năm, sau khi học xong lại quay về nước phát triển, vừa lúc có thể bắt kịp thời đại phát triển nhanh chóng.
Cô có ấn tượng không kém với Thôi Trí Viễn, có lẽ là bởi vì huyết mạch, cô còn có chút muốn hiểu biết sâu về ông, chủ động hỏi thêm: “Ông làm ngành sản xuất gì ở nước M thế?”
Thấy cô chủ động hỏi, có ý muốn nói chuyện thêm với mình, trong lòng Thôi Trí Viễn vô cùng vui vẻ, cười nói cho cô: “Cha làm ăn buôn bán, kinh doanh một công ty chuyên nghiên cứu phát minh và sản xuất máy móc, chủ yếu tập trung chế tạo dây chuyền sản xuất.”
Cung Linh Lung đã hiểu, đây là ngành có tương lai phát triển rất tốt trong vài chục năm tới, người làm trong ngành nghề này đều có vốn tài chính không phải dạng vừa, về phương diện kỹ thuật đương nhiên lại càng miễn bàn, xem ra ông cha từ trên trời giáng xuống này của cô cũng có chút bản lĩnh.
“Anh Thôi, anh là người sáng lập tập đoàn Viễn Hàng sao?”
Hoắc Tâm Quỳnh đột nhiên mở miệng hỏi, trước kia bà ấy đã nghe cha mình nhắc đến, cha bà ấy khen ngợi người sáng lập tập đoàn này hết lời, bà ấy chỉ biết người này là người trong nước, cũng không biết rõ tên họ và bối cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-896.html.]
“Đúng vậy.” Thôi Trí Viễn cười gật đầu.
Được đến câu trả lời khẳng định, ánh mắt Hoắc Tâm Quỳnh hơi d.a.o động, thấy sắc mặt của Cung Thành Tuấn ngồi bên cạnh lập tức trở nên âm u, vội hỏi: “Anh làm sao thế?”
“Anh Tuấn, làm sao vậy?” Thôi Trí Viễn ngồi đối diện ông ấy, cũng nhìn thấy sắc mặt của ông ấy vô cùng khó coi.
“Cứ gọi thẳng tên của tôi đi, tôi không gánh nổi tiếng anh của cậu.”
Cung Thành Tuấn uống ly trà, cảm thấy vô cùng bực bội, thấy những người khác đều đang nhìn mình, ông ấy nghiến răng nghiến lợi lợi: “Nếu biết trước cậu chính là chủ của máy móc Viễn Hàng thì công ty trên danh nghĩa của nhà họ Cung chúng tôi đã không mua sắm dây chuyền sản xuất của cậu rồi.”
Lúc này ông ấy thật sự rất muốn gọi điện thoại cho em trai mắng một trận, tất cả dây chuyền sản xuất của nhà họ Cung đều là do ông ấy mua sắm từ nước M, vậy mà lại không điều tra ra được ông chủ của máy móc Viễn Hàng chính là Thôi Trí Viễn.
Nếu biết trước là ông ấy, cho dù dây chuyền sản xuất của Viễn Hàng có tốt cơ nào thì Cung Thành Tuấn cũng sẽ không mua sắm, thà là mua hàng kém hơn.
Thôi Trí Viễn: “… Nếu biết trước nhà họ Cung cũng mua sắm dây chuyền sản xuất của tôi, tôi đã tặng miễn phí rồi.”
“Ai thèm.” Cung Thành Tuấn trừng mắt liếc nhìn ông ấy.
Thôi Trí Viễn biết ông ấy còn đang rất giận, vui đùa: “Anh Tuấn, thù là thù, tiền là tiền, đối với người làm ăn như chúng ta mà nói, lẫn lộn hai thứ này với nhau cũng không phải là hành vi sáng suốt.”
Cung Thành Tuấn cười lạnh: “Cũng đúng, tiền thì cần phải lấy, còn thù hả, muốn báo thì có thể báo bất cứ lúc nào.”
Nói xong, ông ấy nhướng mày nhìn cháu gái: “Linh Lung, con biết làm thế nào chưa?”
Cung Linh Lung cười hì hì nói: “Cậu cả, con hiểu rồi.”
Thấy hai cậu cháu bọn họ ở chung hòa thuận và hợp ý nhau như thế, Thôi Trí Viễn cũng có chút hâm mộ, nhưng mà cũng rất vui, cho dù là dùng cách nào, chỉ cần có thể dính dáng một chút đến bọn họ là được rồi, cũng tốt hơn là bọn họ đẩy ông ấy ra xa không cho ông ấy tiếp xúc đến cuộc sống của bọn họ nhiều.