Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 888

Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:55:35
Lượt xem: 11

Thôi Trí Viễn hơi gật đầu, giọng nói dịu lại: “Tiền cầm trong tay mình mới là an toàn nhất, con không cần lo lắng sợ bọn họ không có tiền xài. Con ở bên cạnh bọn họ từ nhỏ đến lớn, chắc cũng biết rõ tính cách của bọn họ, bọn họ chắc chắn còn có chuẩn bị ở sau.”

“Dạ vâng.”

Lúc trước Thôi Văn Đống tin tưởng lời ông bà nội anh ta nói, cho rằng trong nhà này chỉ còn lại bảy tám nghìn, hiện tại được chú hai và cô út đáng thức, có lẽ trong tay ông bà nội còn đến bảy tám vạn, bọn họ hoàn toàn không thiếu tiền xài.

“Chú hai, hiện tại chú đang ở nơi nào? Ở trong nhà cô út sao?” Thôi Văn Đống hỏi.

“Không, hiện tại chú đang ở khách sạn Văn Hoa, phòng 205.”

Thôi Trí Viễn có ấn tượng khá tốt với anh ta, nhìn thấy bóng dáng của mình lúc còn trẻ trên người anh ta, vỗ nhẹ vai anh ta nói: “Mấy ngày nay chú phải đi gặp hai mẹ con bọn họ, xử lý chút chuyện, chờ vài ngày nữa con lại đến khách sạn tìm chú, chúng ta nói chuyện với nhau sau.”

“Dạ được, tối nay con đi qua đó.”

Thôi Văn Đống cũng muốn nói chuyện với chú hai, mời ông ấy giúp đỡ hướng dẫn quy hoạch tương lai giúp mình, lại nghĩ đến chuyện bốn cha con Lục Tĩnh Xuyên đang bày quán buôn bán, vội nói cho ông ấy: “Chú hai, bọn họ đang bày quán bán hàng kế bên con đó.”

“Con nói ai cứ?” Thôi Trí Viễn không hiểu.

“Chồng của Cung Linh Lung và con trai của bọn họ.”

Trong mắt Thôi Trí Viễn b.ắ.n ra vẻ sung sướng, biểu cảm vô cùng kích động: “Linh Lung cũng ở đó sao? Hiện tại đang ở đó sao?”

“Hôm nay Cung Linh Lung không có ở đây, chồng của cô ấy là Lục Tĩnh Xuyên và ba đứa con trai sinh ba của bọn họ đang ở đó, mỗi ngày đều bán hàng vỉa hè với con, còn có em họ Tống Thao của Lục Tĩnh Xuyên nữa.”

“Con nhập hàng từ chỗ Tống Thao, hình như hàng hóa của bọn họ cũng như thế, cánh tay của Lục Tĩnh Xuyên bị thương ở trong nhà dưỡng thương, ba đứa nhỏ kia đều thích bày quán bán hàng, mỗi ngày anh ấy đều dẫn ba anh em đến bán hàng kiếm tiền, thỉnh thoảng Cung Linh Lung sẽ đưa bọn họ đến, buổi trưa sẽ mang cơm trưa đến cho bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-888.html.]

“Con nghe Tống Thao nói Cung Linh Lung mở một nhà máy, hình như là nhà máy kẹo gì đó, mới vừa khai trương không được bao lâu, lúc trước là sản nghiệp của nhà họ Cung, hiện tại là do cô ấy quản lý, mỗi ngày đều rất bận rộn.”

“Con đã gặp cô ấy vài lần, buổi sáng lái xe đưa bốn cha con bọn họ đến trước quầy hàng, sau đó cô ấy lại lái xe đi làm, buổi trưa sẽ đến đưa cơm nước cho bọn họ, thỉnh thoảng sẽ tranh thủ thời gian rảnh bán hàng cho bọn họ.”

Thôi Lan Chi ở bên cạnh nghe thế, vội nói: “Anh hai, bây giờ chúng ta đi qua đó đi, cho dù Linh Lung không ở đó thì cũng có thể đi thăm ba đứa nhỏ kia.”

“Được rồi, đi thôi.”

Thôi Trí Viễn lập tức chạy nhanh rời đi.

Hai anh em Thôi Văn Đống đi cùng với bọn họ, đi ở đằng trước dẫn đường nói: “Chú hai, chú đi theo con, bên này có ngõ tắt.”

Chờ đến khi bọn họ đi đến, ba anh em đang bán hàng đến khí thế ngất trời, hôm nay bé Minh chủ yếu bán trứng gà trứng vịt, A Khiếu bán hải sản khô, Tiểu Bồng bán trái cây, Lục Tĩnh Xuyên thì đeo túi chéo tìm tiền lẻ, ở đằng sau giúp đỡ bọn họ.

Chờ đến khi Thôi Trí Viễn xông đến trước mặt bọn họ, Lục Tĩnh Xuyên lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy người ông ấy, bốn mắt nhìn nhau, vô hình chung nhiệt độ không khí xung quanh dần dần tăng lên.

Thôi Văn Đống theo sát phía sau, có chút xấu hổ nhìn Lục Tĩnh Xuyên cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi không có ác ý gì, chú hai của tôi chỉ là muốn nhìn xem ba đứa nhỏ kia, sẽ không quấy rầy đến bọn họ.”

Ba anh em thấy có một đống người chạy đến, cả ba đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Thôi Lan Chi, sau đó lại dời tầm mắt nhìn về phía Thôi Tư Vi.

Lục Sơ Minh nhướng mày, cậu bé đã gặp được người này ở thành phố Dương rồi, nhìn ra phía sau cậu vài lần mới nói: “Hôm nay cái con nhỏ tóc xoăn quái dị đáng ghét kia không có đến à?”

Thôi Tư Vi xấu hổ kéo khóe môi: “Không đến.”

Nói xong còn không quên nhìn thoáng qua cha.

Loading...