Tính cách của Thôi Trí Viễn khác với năm xưa, khí thế cũng mạnh hơn lúc nhiều, khi đối mặt với cha cũng còn kính trọng như nữa, sắc mặt và ánh mắt đều lạnh nhạt: “Mấy cả đến ngày hôm nay, cha cũng công lớn. Đến tận lúc , cha còn tự xét xem sai ở nơi nào, chỉ phá hủy bộ ba đời nhà họ Thôi, còn ý định tiếp tục con đường sai trái nữa, cha thật đúng là hết thuốc chữa .”
“Thôi Trí Viễn!”
Ông chọc trúng chỗ đau của hai ông bà già , cả hai đều rống to.
Thôi Trí Viễn thèm để ý đến cơn giận của bọn họ, sắc mặt vẫn cứ như bình thường: “Hai mươi năm cắt đứt quan hệ với gia đình, tiền phụng dưỡng mà để cho hai cũng đủ để hai lo ăn lo uống sống đến trăm tuổi. Năm đó danh nghĩa của hai căn nhà, một căn nhà là để bồi thường cho Vãn Đường lúc ly hôn, nhưng em , đó căn nhà cũng cha lấy .”
“ nhờ bạn học điều tra , hai căn nhà vẫn còn thuộc quyền sở hữu của cha , trong suốt hai mươi năm qua vẫn luôn cho khác thuê, chỉ riêng tiền thuê nhà cũng ít, đủ cho cha ăn ngon uống , cần thiết bắt Văn Đống thức khuya dậy sớm mỗi ngày để bán hàng.”
Thôi Văn Đống ở ngoài cùng d.a.o động ánh mắt, những chuyện , cũng ông bà nội còn hai căn nhà, bọn họ bao giờ tiết lộ một câu nào cho .
Tiền Mộng Bình cũng , hiện tại thấy ánh mắt cha chồng đổi, khi nhà họ Thôi suy tàn, chỉ một bà chèo chống cái nhà , nhưng bọn họ còn lười bà , rõ ràng là xem bà như nhà.
Tiền và bất động sản , hai ông bà già đương nhiên sẽ thể nào ôm trong quan tài , hiện tại bọn họ giấu bà , dùng đầu ngón chân cũng thể đoán bọn họ lén để cho đứa con thứ ba.
Thấy sắc mặt Tiền Mộng Bình âm trầm, Thôi Lan Chi cong môi, mặt mang theo vẻ châm chọc: “Xùy, chỉ hai căn nhà và tiền báo hiếu của hai, trong tay bọn họ còn nhiều tài sản, mười năm nay bọn họ luồn cúi khắp nơi, chắc chắn còn chuẩn nhiều thứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-884.html.]
“Thôi Lan Chi, mày câm miệng cho tao.” Bà già họ Thôi rống giận với bà .
“Sao nào, chọc trúng chỗ đau của bà hả?”
Thôi Lan Chi dùng ánh mắt lạnh nhạt trào phúng bọn họ, tiếp tục vạch trần một tin tức: “Không đến mớ tài sản mà mấy luồn cúi chấm mút trong mười năm , chỉ riêng tiền mà hai gửi về lúc thôi, lúc đó hai với ngoài là một vạn năm nghìn, thực tế là hơn bốn vạn năm nghìn, mấy nhiều nhất chỉ nộp một phần ba mà thôi, trong tay ít nhất còn ba vạn tiền tiết kiệm.”
“Số tiền năm đó đều nộp lên hết .” Giọng của bà già họ Thôi còn lớn hơn bà .
“Rốt cuộc bà nộp lên bao nhiêu, mấy , , chắc Tiền Mộng Bình cũng .” Thôi Lan Chi thoáng qua Tiền Mộng Bình.
Lúc sắc mặt của Tiền Mộng Bình còn đen hơn cả lọ nồi, lúc cha chồng bọn họ còn giấu bảy tám nghìn, nhưng mà mấy năm nay thể lấy sử dụng, sẽ để hết cho bà và mấy đứa nhỏ, lúc đó bà còn cảm động, cảm thấy cuối cùng thì hai ông bà già vẫn thương gia đình con cả nhất.
Hiện tại bà mới phát hiện, bà sai quá sai , hai ông bà già coi bà như một thằng ngốc lừa dối.
“Mộng Bình, con đừng nó khùng điên.”
Bà già họ Thôi chút chột , thấy hai em Thôi Văn Đống và Thôi Phán Nhi đều nhíu mày, vội vàng : “Văn Đống, Phán Nhi, đừng tin lời cô út của hai đứa , nó cố ý khùng điên để phá hư bầu khí trong gia đình của chúng đó. Ông bà nội thật sự còn bao nhiêu tiền, lúc cha và chú ba của con ở trong ủy ban cách mạng việc, ông bà cũng lấy nhiều tiền để chạy quan hệ giúp bọn họ, nhiều giao tiếp nhân tình lưng mà hai đứa , tiền đó đều tiêu xài hết .”