Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 883
Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:55:26
Lượt xem: 12
Sau chín giờ rưỡi, Thôi Văn Đống dọn dẹp hàng hóa quay về nhà, anh ta về căn nhà mình thuê sửa soạn một chút, xách một trái dưa hấu, còn cầm theo một ít đồ ăn vặt, quay về nhà chờ trước.
Hai ông bà già họ Thôi biết được tin Thôi Trí Viễn đã về, sáng nay sẽ đến, vẻ ủ rũ rầu rĩ trên mặt bọn họ giảm bớt đi không ít, trong đầu bà già họ Thôi lại còn bắt đầu mơ mộng hão huyền về tương lai tốt đẹp.
Thôi Trí Viễn đến rất đúng giờ, đúng mười giờ đã đến nhà họ Thôi, ba mẹ con Thôi Lan Chi cũng đi cùng.
Thôi Trí Viễn vốn dĩ không muốn cho bọn họ đi cùng ông ấy, nhưng Thôi Lan Chi suy nghĩ cẩn thận rồi vân quyết định đi cùng ông ấy, chỉ có điều sau khi vào nhà cũng không chào hỏi tiếng nào, chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh.
“Trí Viễn, con đi suốt hai mươi năm trời, con đúng là đồ nhẫn tâm, con không cần cha mẹ thật sao?”
“Trong nhà xảy ra tai họa lớn như thế, hai cha con nhà anh cả con và em trai, em rể đều bị bắt đi rồi, rõ ràng mẹ đã viết thư cho con từ trước, con cũng không quay về thăm nhà, con đúng là nhẫn tâm thật đó.”
“…”
Thôi Trí Viễn đi vào nhà chỉ chào một tiếng “cha mẹ”, bà già họ Thôi đã bắt đầu gào khóc như con đã c.h.ế.t rồi, giữ chặt ông ấy đánh đấm, ông ấy thì lại lộ ra vẻ lạnh nhạt đứng bên cạnh tùy ý cho bà ta đánh.
Chờ bà ta phát tiết oán hận xong rồi, Thôi Trí Viễn mới mở cặp táp lấy ra ba cái bao lì xì lễ gặp mặt, phát cho hai anh em Thôi Văn Đống và cháu trai mỗi người một cái, lại giới thiệu Thôi Tư Vi: “Tư Vi, con thưa ông nội bà nội và bác cả đi.”
“Con chào ông nội, bà nội, bác cả.”
Lúc nãy cậu bé đứng đằng sau Thôi Lan Chi, hai ông bà già nhà họ Thôi không để ý đến cậu bé, lúc này đều nhìn về phía cậu, thấy nhóc con rất giống Thôi Trí Viễn, ánh mắt ông già Thôi hơi d.a.o động hỏi: “Trí Viễn, đây là?”
“Đây là con trai con Tư Vi, năm nay mười tuổi.” Giọng điệu Thôi Trí Viễn khá lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-883.html.]
“Thì ra là cháu nội à, Tư Vi, mau ngồi đi con.”
Hai ông bà già nhà bọn họ thậm chí còn không thèm chuẩn bị lễ gặp mặt, bà già Thôi lau nước mắt hỏi: “Trí Viễn, con ra nước ngoài tái hôn rồi à, sao không dẫn vợ con về.”
“Ở khách sạn, con không dẫn đến.”
Thôi Trí Viễn ngồi xuống ghế, cũng không nói đến quá nhiều về chuyện của Lương Vịnh Văn, trực tiếp nói chuyện chính sự: “Tôi đã về được được hai ngày, đã hỏi thăm chuyện của nhà họ Thôi rồi, cũng đã xem các bài báo về hình phạt của mấy người anh cả. Tôi biết cha mẹ dùng tin tức của hai mẹ con Vãn Đường để dụ tôi về, là vì muốn tôi ra sức giúp bọn họ, bọn họ vi phạm pháp luật, tôi không có cách nào, không thể nào giúp bọn họ giảm hình phạt được.”
Thấy ông ấy vừa mở miệng đã nói đến chuyện này, thái độ vô cùng lạnh nhạt, trong lòng bà già Thôi chợt lạnh: “Thằng hai, sao con lại có thể như thế? Con thậm chí còn chưa thử thì làm sao biết con không làm được chứ?”
Thôi Trí Viễn lạnh nhạt nhìn về phía bà ta, trực tiếp nói thẳng ra toan tính trong lòng bà ta: “Mẹ, mẹ muốn tôi thông qua hai mẹ con Vãn Đường, đi nhờ nhà chồng của bọn họ ra mặt đúng không?”
Đúng là bà Thôi có ý nghĩ như thế, dựa vào bối cảnh của ba gia tộc Lục, Chu và Hàn, bọn họ chỉ cần mở miệng nói một câu, con cháu bọn họ muốn giảm hình phạt cũng là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.
Thấy bà ta không nói tiếng nào, giọng điệu của Thôi Trí Viễn càng lạnh nhạt hơn, hỏi lại: “Mẹ, con hỏi mẹ một câu, con lấy đâu ra mặt mũi đi cầu xin bọn họ.”
“Con, chuyện này, cho dù thế nào thì con cũng là cha ruột của con bé kia, nó có quan hệ huyết thống với nhà họ Thôi, anh em và cháu của con ngồi tù cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến nó…”
Thôi Trí Viễn lạnh nhạt ngắt ngang lời bà ta: “Nếu như sẽ ảnh hưởng đến con bé, vậy cứ chặt đứt mối quan hệ huyết thống này là được rồi.”
Bà già họ Thôi lập tức thay đổi sắc mặt, cất cao tiếng nói: “Thôi Trí Viễn.”
“Mẹ, mẹ đừng tự đánh giá mình quá cao.”